"Hồ nháo cái gì!" Nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn đứng ở kia, Hứa Úy nhíu đôi mày anh tuấn lại, mở miệng thấp giọng dụ dỗ. "Anh nghe phó đại đội trưởng nói em vừa mới xuống máy bay....Chuyện này em đừng có mù quáng tham gia, nhanh chạy về ký túc xá nghỉ ngơi cho tốt đi."
"Anh mới mù quáng tham gia nhé!" An Hòa hung hăng liếc mắt 'đục khoét' trên người Hứa Úy một cái: "Chúng ta đứng ở chỗ này là đại đội đặc chủng, quân diễn cũng có một phần của em, không phải anh đang cần một người 'khác phái' yểm trợ cùng anh sao? Em đã đưa mình tới tận cửa rồi còn không muốn? Nếu ngài đây chê em không đủ thục nữ thì cứ nói thẳng ra!"
" Vớ vẩn!" Sắc mặt Hứa Úy căng lên, giọng điệu nói ra không nhịn được trầm xuống vài phần: "Không cần em đi theo ngang ngược quấy rối, nghe lời trở về đợi anh, được không?!"
"Không nghe!" Lòng hăng hái nhiệt tình dâng lên, An Hòa cũng bất chấp mặt mũi của Hứa Úy: "Anh nói xem tôi vì tích cực cống hiến sức lực cho quân diễn, làm sao vào tai anh lại biến thành quấy rầy rồi hả!"
Nhận thấy An Hòa nổi nóng thật, Hứa Úy cảm thán một tiếng, vội vàng liếc mắt nhìn đội viên bốn phía.
Nhận được ánh mắt cảnh cáo của Hứa Úy, đám lính đặc chủng hiện đang đảm đương vai diễn quần chúng đều cơ trí mà cúi đầu.
Đùa à, lúc này ai mà dám chống lại ánh mắt của Hứa đội, quân diễn trở về nếu không trở thành ni cô không 'ợ' ra rắm cũng bị tàn phế rồi!
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn a*!!!!
(*Bất lịch sự, khiếm nhã không nên nhìn)
Tuy rằng lời này dùng ở nơi này có chút kỳ quái, nhưng vợ chồng nhà người ta cãi nhau, vẫn là nên sống chết mặc bay đi!
Ai có thể khuyên gì chứ, một bên là lão đại, một bên là chị dâu, bênh vực thiên vị bên nào cũng không vừa ý bên kia. Hai bên đều đắc tội, chi bằng im lặng là vàng, bản thân cứ thực hiện đúng nghĩa vụ của diễn viên quần chúng là được!
Vào lúc này nếu ai dám ló đầu, lúc trở về vợ chồng người ta hòa hảo sẽ 'cùng nhau kháng địch, nhất trí đối ngoạ*i'. Chuyện này oan ức nhiều lắm nha.
(*ý nói: cho dù bây giờ có ng ra mặt, bất kể giúp bên nào, thì lúc trở về vợ chồng người ta hòa hợp sẽ cùng nhau trị tội các anh!)
"Tiểu Hòa...." Thấy đám thủ hạ đều đã rụt cổ cúi đầu, Hứa Úy mới thở dài lại gần bên tai An Hòa nói: "Nghe lời anh đừng lội xuống vũng bùn này.... .....Đừng khiến anh lo lắng, được không?"
"Em muốn cùng anh đi chấp hành nhiệm vụ thì có gì không tốt chứ?" Giọng điệu An Hòa hơi suy sút, nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu nhượng bộ: "Hứa Úy, anh sợ em đi theo sẽ tiếp tay làm chuyện xấu hay là sợ em làm vướng chân anh hả?"
"!!!..." Đôi mắt đen thâm sâu của Hứa Úy bỗng nheo lại: "Nói vớ vẩn cái gì vậy! Anh nghĩ em như vậy lúc nào chứ! Hơn nữa dựa vào tính khí này của em, có thể sao?!"
"Vậy thì được rồi." An Hòa giương khóe miệng lên, lập tức nghiêm mặt lại nhìn Hứa Úy nói: "Vậy nếu anh có phương án hành động khác tốt hơn em cũng không thể không hiểu chuyện mà đến ẫm ĩ với anh được....Nhưng trước mắt, so với việc để em cùng tham gia quân diễn, anh còn có biện pháp khác tốt hơn sao?"
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn ăn nói liến thoắng, rõ ràng đã cân nhắc tình hình kỹ càng mới mò đến đây.
Hứa Úy thở dài giống như cam chịu số phận, cuối cùng ngẩng đầu liếc mắt nhìn An Hòa một cái, nói: "Trong quá trình làm nhiệm vụ, tất cả hành động nghe theo chỉ huy, nếu em dám trái lời, cho dù giữa chừng anh cũng xách em ném ra ngoài!"
"Dạ!" An Hòa lưu loát làm một cái quân lễ với Hứa Úy, nụ cười tươi đẹp như hoa khiến cho gương mặt tỏa sáng thêm vài phần.
"Cởi quần áo ra!" An Hòa đi đến trước mặt Tiếu Nghị, hai mắt sáng quắc nhìn cậu ta.
Tiếu Nghị bị nhìn chòng chọc chẳng khác gì tia X-rây quét qua làm cho cả người quẫn bách, hơn nữa dáng vẻ An Hòa như 'hung thần ác sát', hệt như tú bà.... ....ức hiếp chiếm đoạt con trai nhà lành.
Tiếu Nghị theo bản năng túm lấy làn váy (....)
"Chớ có dây dưa, cậu mà không cởi tôi sẽ lột sạch đấy!" Ánh mắt An Hòa lộ ra tia hung ác, từng bước lại gần nói.
Dáng vẻ 'bưu hãn' thật sự khiến người ta khiếp sợ. Hai tay Tiếu Nghị ôm ngực còn kém không run lẩy bẩy.
"Ranh con, còn không mau cút!" Hứa Úy không nặng không nhẹ đạp một cước lên mông Tiếu Nghị: "Hay muốn lão tử tự tay chăm sóc cậu!"
Có thế này, Tiếu Nghị mới nhanh như chớp chạy đi thay quần áo.
Đợi cho đến khi cậu ta quay lại lần nữa, trên người đã đổi lại bộ quần áo ngụy trang giống với đám người Cuồng Phong kia.
"Chị dâu....Ách....quân y An, quần áo này có khả năng bị em mặc rộng ra một ít, chị xem mặc có vừa không đi...." Tiếu Nghị vừa nói vừa nhét áo váy vào trong tay An Hòa.
"Ừ" An Hòa nhàn nhạt lên tiếng, nhận lấy chiếc váy kia đi vào chỗ thay đồ, phút cuối cùng còn không quên quay đầu lại chế giễu Tiếu Nghị một câu: "Tôi cũng không ghét bỏ cậu."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]