Ngay cả khi đã dời khỏi quán bar, trọng tâm đề tài câu chuyện của Thẩm Du chưa từng dời khỏi cái tên 'Giản Phong'.
"Ôi ôi, An An, nói cho mình nghe một chút bọn cậu gặp nhau thế nào hả?" Người nào đó giống hệt gấu Koala bám chặt trên người chết không chịu xuống.
"Cánh tay mình sắp bị cậu ép gãy rồi....Bỏ ra ngay!" An Hòa đưa tay gỡ ra.
"Nhưng cậu phải nói cho mình nghe một chút đi mà!" Thẩm Du nhất quyết không tha.
"Tình cờ cứu người bị thương." An Hòa khẽ nhíu mày liếc mắt nhìn Thẩm Du nói: "Đừng nói với mình cậu nhìn trúng hắn ta đấy...."
"Mình nhìn trúng anh ta, anh ta cũng không để mình mắt..." Thẩm Du chu mỏ nói: "Tư thế đó, ánh mắt đó rõ ràng chính là hướng về phía Lão Nhân Gia ngài à!"
"Đừng nói hươu nói vượn." An Hòa nhàn nhạt nói. Bước chân cũng không vì thế mà ngừng lại.
"Chậm một chút, chậm một chút a, nhà ngươi, cái tốc độ này....Người ta đã đi xa lắm rồi, nhà ngươi còn xung phong như thế làm gì chứ!" Thẩm Du bước liên tiếp những bước nhỏ, vội vàng đuổi theo nói: "An An, anh ta sao lại biết được tên cậu?"
"Mình có thể đổi đề tài khác không, thân ái?" An Hòa nhìn Thẩm Du, ánh mắt rõ ràng mang theo tia khinh bỉ: "Mình nói này thiếu nữ đến từ Kinh Thành, từ nhỏ đến lớn cậu cũng ngắm đâu thiếu trai đẹp, làm sao hôm nay lại hăng hái như vợ người ta vậy?!"
"Hắc. Cái đồ không có lương tâm!" Thẩm Du làm bộ oán hận: "Mình đây không phải lo lắng cho cậu sao, là lo lắng có hiểu không?!"
"Dù sao lúc nãy hắn ta cũng nói -- mình còn nợ hắn một ân tình." An Hòa quay đầu không có ý tốt đánh giá Thẩm Du một cái nói: "Nếu không, để cậu đi cầu hòa cũng được!"
"Hòa, cầu hòa?!" Lông mày Thẩm Du run lên.
Lời nói tổn hại như vậy mệt cho nha đầu này còn nói ra miệng được!
"Đúng vậy...." An Hòa cười như tên trộm: "Dù sao cậu cũng có hứng thú với hắn ta như vậy, gả cậu đi, vừa giải quyết được vấn đề độc thân, đồng thời giải quyết luôn vấn đề ân tình của mình!"
"Suốt ngày chỉ biết tranh giành cãi vã với Gia!" Thẩm Du tức giận đến giơ chân: "Mình nói này, An Hòa, dựa vào ánh mắt anh ta nhìn cậu, nếu anh ta không có tâm tư gì với cậu mình sẽ mang họ với cậu luôn! Đừng có tưởng mình không nhìn thấy gì, Hứa Úy bên kia còn chưa quật ngã được, người này....Làm không tốt sẽ trở thành tình địch số một của Trung đội Hứa.
"Không xong rồi đúng không?" Đối với lời nói của Thẩm Du, An Hòa quyết định mắt điếc tai ngơ, giơ tay lên bóp nặn hai gò má có thể nhéo ra nước của cô nàng: "Cậu ấy à, vẫn nên quan tâm đến vấn đề của mình trước đi!"
Nhao nhao ầm ĩ cả đường hai người kề vai sát cánh về tới nhà AN Hòa, vừa mới mở cửa, Thẩm Du liền hướng về phía Trương Hân ngọt ngào gọi: "Con chào dì!"
"A, lâu rồi không đến!" Trương Hân vội vàng gọi hai người vào nhà: "Hai đứa các con ngồi đây chơi đi, cứ thư thả, dì đi bảo người gọt ít hoa quả!"
"Dì, không cần vội...." Thẩm Du ở bên Trương Hân ồn ào một phen, sau đó ngựa quen đường cũ đi đến sofa ngồi xuống.
"Lâu lắm mới đến chơi." Nghe được tiếng ồn trong phòng khách, một lát sau, An Chính Thần cũng thong thả bước ra từ thư phòng, thuận tiện tháo cặp kính lão xuống.
"Chú An!" Thấy An Chính Thần đi tới, Thẩm Du chập choạng đứng dậy.
"Đứa nhỏ này, sao nhìn thấy chú con lại khẩn trương như vậy....." Trương Hân bưng đĩa hoa quả đã được gọt rửa trở lại, vừa cười vừa quở trách Thẩm Du: "Mau ngồi xuống, ăn trái cây đi."
"Cảm ơn dì ạ!" Thẩm Du cười đến trong trẻo.
An Hòa nhìn thấy cảnh này mà ở một bên nôn khan.
"Cha mẹ con vẫn khỏe chứ?" An Chính Thần nhìn về phía Thẩm Du nói.
"Dạ, vẫn tốt ạ! Lần trước ba con còn nói chờ khi nào chú rảnh, ông ấy muốn hẹn người đi câu cá đấy ạ." Thẩm Du cười nói.
"Ôi ôi...." Đối với chuyện câu cá Trương Hân không có chút hứng thú nào vì vậy kéo tay Thẩm Du hỏi: "Khoan đã, con thế nào rồi, đã có bạn trai chưa?"
An Hòa và Thẩm Du liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng cùng lúc phát ra một tiếng than.
"Dì à, không vội, chờ con có bạn trai, nhất đinh sẽ dẫn đến cho dì gặp đầu tiên."
"Không vội ư, vậy cũng không tốt...." Trương Hân nghe xong lập tức nghiêm mặt: "Thời kỳ con gái tốt đẹp nhất cũng chỉ có vài năm, để chậm trễ hối cũng không kịp a....An Hòa nhà chúng ta cũng vậy....."
Nghe giọng điệu oán hận này là biết ngay, máy hát lại bắt đầu rồi, sắp không được yên thân rồi.
"Dì, người yên tâm đi....An An cậu ấy......." Thẩm Du vừa đen tối vừa mập mờ liếc An Hòa một cái nói: "Không lo gả!"
"Hả, sao?" Trương Hân kinh ngạc nhìn cô con gái nhà mình, nói: "An An, con có phải còn chuyện gì chưa giao phó với mẹ không?"
Xong rồi, xong rồi, Thẩm Du chết bầm này, trở về xem ta có bóp chết nhà người không!
An Hòa vụng trộm liếc nhìn sắc mặt An Chính Thần một cái, vừa đúng chạm phải ánh mắt có thâm ý khác của cha mình.
"Lộp bộp -- " không khỏi cảm thấy hoảng hốt.
Chuyện của cô và Hứa Úy ... Quả nhiên vẫn....không giấu được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]