Chương trước
Chương sau
Nháy mắt nhìn thấy nó, hai mắt An Hòa liền sáng lên.

Cũng không quản nhà người ta có cho phép hay không, An Hòa liền bước một bước dài lại gần bên cạnh con chó lớn kia, bắt đầu cùng 'người ta' lôi kéo làm quen.

Từ nhỏ An Hòa đã thích chó, bây giờ lại được thấy loại quân khuyển khó gặp này nhất thời không kiềm được kích động, chỉ vì trong nhà phản đối cho nên ý muốn nuôi chó của bản thân không thể không từ bỏ.

Lúc này để cho cô gặp quân khuyển như vậy, cô có thể không 'yêu thích không buông' được sao?!

"Này, này!!" Hứa úy đứng một bên bắt đầu không vừa ý rồi: "Người vẫn đang còn sống sờ sờ ở đây này! Hai người dù có muốn yêu đương vụng trộm cũng phải nể mặt anh một chút chứ!"

"Anh đi mà yêu đương vụng trộm! Bọn em đây là tình bạn thuần khiết nha!" An Hòa bất mãn nhìn Hứa Úy cãi lại.

Có lẽ là vì Lão Triệu đã ra hiệu với chú chó từ trước, cho nên Đại Gia Hỏa này bị An Hòa ôm lấy gắt gao cũng không giãy dụa gì, ngược lại rất có vẻ hưởng thụ nữa.

Hứa Úy vừa nhìn thấy cảnh này, nháy mắt liền không bình tĩnh nổi nữa.

"Lâm Tử, anh bình thường huấn luyện chú mày như thế nào hả?!" Hứa Úy chỉ chỉ cái trán con chó, nói: "Vợ của bạn không thể bắt nạt, chút chuyện nhỏ này còn cần anh phải dạy lại sao?!"

"Phốc----" An Hòa bỗng nhiên không nhịn được cười: "Hứa Úy, anh vừa mới gọi nó là gì?"

"Lâm Tử."

"Phốc----hahahah..." An Hòa bỗng cười nghiêng cười ngả: "Lần sau gặp anh họ, em nhất định sẽ nói cho anh ấy biết chuyện này, Lâm Tử, Lâm Tử ... .... ha ha ha ... ....."

Hiểu chưa? Lâm Tử này trừ bỏ là tên của chó, nó còn là nhũ danh của Lâm Tu - anh họ An Hòa nữa đó.

"Em nói.... ..." Thật vất vả mới ngừng được cười, An Hòa ngẩng đầu hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Hứa Úy nói: "Gia Hỏa này là Đức Mục sao?"

Lỗ tai dựng thẳng, lông ngắn, lưng đen, mắt hạnh......Chậc chậc, nhìn cái tư thái này của nó đi, đường cong nét vẽ này.... ......thật đẹp a, sướng chết người mà!

"Đúng vậy. Là Đức Mục." Hứa Úy cười khẽ mở miệng: "Thế nào, giống anh, hình tượng khí chất đều rất tốt đi?! Đây chính là người anh em của anh."

"Ồ.....ồ......Thì ra anh với nó cùng một dạng........Lại còn là anh em?" An Hòa chu mỏ: "Anh cũng không hỏi xem người ta có vui không, có muốn làm anh em với anh không, nếu là em.......nhất định là không đồng ý!"

"Chậc chậc.......Một ngày không tranh cãi với anh liền thấy khó chịu phải không?" Nói xong, Hứa Úy lại quét mắt nhìn về phía An Hòa nghiêm túc nói: "Nói cho em biết, nhất định phải giữ khoảng cách với nó có biết không?! Nó là chó đực đấy!"

An Hòa nghe vậy trợn trừng mắt nói: "Nhìn nhìn cái đức hạnh này của anh đi.... ....giấm của cẩu cũng ăn được...."

"Cẩu cái gì! Nó là chó, là Quân Khuyển!" Hứa Úy nghiêm túc sửa chữa lời cô.

"Chậc, chó với cẩu không phải cùng một giống hay sao?! Chị đây không giỏi văn tiểu học nên trong mắt hai từ đó cũng chỉ là một mà thôi!"

"Đây chính là vấn đề nguyên tắc!" Hứa Úy động một tý liền thăng cấp vấn đề lên nói: "Em đừng xem Lâm Tử hiện tại không nghe không nói được, nói cho em biết nó hiểu được em nói gì đấy, nó đồng cấp với em!"

"A....vậy thì thật xin lỗi rồi....." An Hòa nhìn cũng không thèm nhìn Hứa Úy một cái, trực tiếp lướt qua anh cùng 'người anh em' của anh thủ thỉ: "Lâm Tử, mày đừng có học theo đại ca của mày, tao không có lòng dạ hẹp hòi như anh ấy! Mày hãy biểu hiện cho thật tốt, đợi trở về nếu gặp được Kim Mao nhà Phó Tư Lệnh Lục tao sẽ kiếm cho mày một mối, nhìn xem có được việc không!"

Hứa Úy yên lặng không nói gì, lờ mờ nhớ tới lời An Vũ từng nói, một ngày-tháng-năm nào đó nhìn thấy một cô nhóc chạy khắp đường phố đuổi theo Đại Kim Mao nhà hàng xóm để 'cấu véo'.

Nhưng mấu chốt của vấn đề nằm ở chỗ, nếu anh nhớ không lầm, con cẩu kia là đực.(...)

"Em dâu, theo một mức độ nào đó, lời Úy Tử nói không sai......" Lão Triệu đứng một bên nhìn hai người đùa giỡn nửa ngày, nín cười đến đỏ bừng mặt, rất đúng lúc mà chen vào: "Những con chó này trong ban Quân khuyển cũng đều có quân tịch*"

(*Danh sách tên trong quân đội)

"Chúng nó hiện tại chính là lính đang đi nghĩa vụ đấy." Hứa Úy bồi thêm một câu.

"Ồ, xuất sắc như vậy....." An Hòa lúc này mới ý thức được lời mình nói.

"Công năng hoạt động thần kinh của quân khuyển lớn hơn rất nhiều so với các loài động vật khác." Hứa Úy kiên nhẫn giảng giải cho An Hòa: "Thính lực của nó gấp 16 lần so với người, khả năng phân biệt mùi còn cao hơn mấy vạn lần."

An Hòa không lên tiếng, tiếp tục nghe Hứa Úy tọa đàm tri thức.

"Tầm nhìn của quân khuyển rất rộng, trong môi trường ánh sáng yếu, rất giỏi quan sát sự vật về đêm." Hứa Úy mỉm cười nói: "Rừng chính là địa phương sở trường của nó. Rất nhiều lần thực hiện nhiệm vụ ban đêm đều là bọn nó đi đầu cùng chúng ta chiến đầu anh dũng đấy."

"A....mày thật là khốc ...." Nói xong An Hòa liền ôm chặt lấy mặt Lâm Tử: "Nó còn có thể làm gì nữa?"

"Truy lùng, giám định, canh gác, trông coi, tuần tra, lùng bắt, truyền tin, mang đạn, phá án, kiểm tra thuốc phiện, chất nổ...Còn nhiều lắm." Hứa Úy có chút kiêu ngạo, ca ngợi nói.

"Ồ, vậy nó cũng thật sự mạnh hơn anh." An Hòa vô cùng chân thành gật gật đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.