Chương trước
Chương sau
Xe dần dần dừng lại ở trước cửa Đoạn gia, tài xế căng thẳng nắm tay lái, không dám nhìn ra phía sau, càng không dám nhìn qua kính chiếu hậu, ngay cả thở cũng cố gắng thở nhẹ.
Đoạn Thích ngồi một hồi lâu, mới phát hiện đã về đến nhà, tỉnh táo lại cúi đầu nhìn Đường Thi đang ngủ say đến vô tri vô giác một cách chăm chú.
"Mở cửa."
Cuối cùng ở dưới sự thấp thỏm của tài xế, cậu hai nhà mình đã mở miệng, tài xế nhanh chóng xuống mở cửa xe đồng thời thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng động tác cũng rất nhẹ, bởi vì ngay cả giọng nói cậu hai nhà ông cũng rất nhẹ!
Đoạn Thích chậm rãi thả Đường Thi ra để bản thân xuống xe trước, rồi sau đó lại thò tay vào, ôm người vào trong ngực, lần đầu tiên cảm nhận được trọng lượng toàn thân Đường Thi, Đoạn Thích nhăn mày, ngày thường nha đầu này ăn nhiều như vậy, đều chạy đâu hết rồi?
Sau đó, tài xế liền may mắn nhìn thấy cậu hai nhà mình làm lơ mình toàn bộ quãng đường, chỉ lo ôm Đường Thi vào nhà, thật sự là một ánh mắt cũng không thèm cho ông!
Tài xế đứng yên lặng ở trước cửa xe một lát, quay đầu trở về ghế điều khiển rồi lái xe đi.
Ngay lúc Diệp Hoa nhìn thấy Đoạn Thích ôm Đường Thi về thì vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, vốn muốn hỏi cái gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Đoạn Thích ôn nhu hiếm thấy lại còn có bộ dạng thật cẩn thận che chở bảo vệ kia, liền nhẹ giọng nói: "Ngủ rồi à?"
Đoạn Thích gật gật đầu, bước chân cũng không dừng lại, nhỏ giọng nói: "Mẹ, con ôm em ấy lên nghỉ ngơi trước."
Diệp Hoa gật đầu.
Khi Đoạn Thích đi lên cầu thang, thấy phía sau không có động tĩnh gì thì dừng ở cầu thang, quay đầu nhìn Diệp Hoa.
Diệp Hoa: "..."
Đoạn Thích: "Mẹ không lên giúp nha đầu này thay quần áo sao?"
Diệp Hoa: "..."
Cái gì gọi là có vợ thì quên mẹ, đây chính là ví dụ.
Đường Thi thật sự ngủ rất sâu, nhưng lúc quần áo trên người mình bị cởi ra, cô ngây thơ mờ mịt che quần áo của mình lại, cố gắng mở mắt, lúc thấy rõ Diệp Hoa thì ngơ ngác nói: "Bác Diệp?"
Diệp Hoa thấy Đường Thi đã tỉnh, thì không tiếp tục giúp cô thay đồ nữa, chỉ cười tủm tỉm nói: "A Thích sợ cháu ngủ không thoải mái nên bảo bác đến giúp cháu thay bộ đồ ngủ."
Mặt Đường Thi đỏ lên, nhanh chóng ngồi dậy, còn muốn xuống đất, Diệp Hoa ngăn cản cô: "Cháu tỉnh rồi cũng tốt, thay xong áo ngủ thì ngủ đi."
"Vâng, cảm ơn bác Diệp."
Chờ sau khi cửa đóng lại, Đường Thi nhịn không chôn mặt vào gối đầu kêu rên hai tiếng, để cho người khác giúp đỡ thay quần áo, thật.. là ngại quá đi, nhưng mà nghĩ đến người ta cũng là phụ nữ lại không có gì mà xấu hổ, nếu là đổi thành Đoạn Thích, vậy thật đúng là..
Thật ra lúc cô được ôm đi vẫn có chút cảm giác, nhưng khi đó cô không muốn tỉnh lại, luôn cảm thấy cái ôm ấp kia rất an toàn, cho nên cô khó tránh khỏi phóng túng cứ để mình ngủ say.
Mà sau khi Diệp Hoa rời khỏi đây, nhìn con trai đang đứng dựa vào vách tường, đôi lông mày hơi nhăn lại, mở giọng trêu chọc: "Sao thế, sợ mẹ chiếm tiện nghi của Đường Đường?"
Đoạn Thích có hơi không biết nói gì mà nhìn mẹ ruột của mình: "Không có." Mẹ anh lại không phải là đàn ông.
"Chúng ta nói chuyện chút chứ?" Diệp Hoa không trêu ghẹo nữa, vẻ mặt hơi nghiêm túc.
Đoạn Thích gật đầu, hai người đi tới thư phòng.
Diệp Hoa đi thẳng vào vấn đề: "Con xác định là Đường Đường?"
Đoạn Thích trịnh trọng gật đầu: "Vâng."
Diệp Hoa trầm ngâm một lát, nghiêm túc nói: "Nếu con đã xác định, mẹ với cha con đều sẽ không có ý kiến gì, chỉ là, con nên có chừng mực nhất định, Đường Đường còn nhỏ, hơn nữa nếu nó không muốn thì con không được làm gì, con không thể bức ép Đường Đường, tuy rằng bên Đường Đường không còn người thân, nhưng mẹ nói cho con biết, ông bà con sẽ không để con ức hiếp Đường Đường đâu."
"Nhà chúng ta không thịnh hành cái gì mà môn đăng hộ đối, nếu con lựa chọn Đường Đường, vậy thì con phải biết gánh vác trách nhiệm, chẳng qua, mẹ thấy, bây giờ lưng con còn chưa thể gánh nổi tương lai của người khác, cho nên con nhất định phải thận trọng."
"Được rồi, có một vài lời con vẫn nên nói với cha con một chút, còn mẹ cũng chỉ có thể nói với con như vậy."
Đoạn Thích: "Vâng."
Chuyện tình cảm của nam tử Đoạn gia đương nhiên không cần nghi ngờ, lúc trước Diệp Hoa cũng là nhìn trúng hai lão vợ chồng Đoạn gia nên mới càng thêm chắc chắn muốn kết giao với Đoạn Trường Vệ, tuy rằng bà lớn lên ở gia tộc lớn giàu có từ nhỏ, nhưng cái này không có nghĩa là bà không muốn có một người chồng tốt.
Cha bà đến lứa anh trai bà vẫn được coi là người chung thủy trong chuyện tình cảm, nhưng tới lứa Steve, cũng không biết là đột biến gien hay là thế nào, có vẻ muốn làm mấy người Steve chung thủy trong chuyện tình cảm là chuyện không có khả năng, trước mắt xem ra, con trai bà cũng không bị Steve ảnh hưởng.
Đường Thi ngủ một giấc dậy, cả người sảng khoái tỉnh táo, coi như tối hôm qua cô uống một ít rượu, cũng không ảnh hưởng đến tinh thần cô, cô ra cửa vận động như ngày thường lại không nghĩ tới đụng phải Tô Tiếu.
Đường Thi kinh ngạc, nhưng nghĩ đến Tô Tiếu lại dọn về Văn gia, hôm nay lại là cuối tuần, sáng sớm gặp phải Tô Tiếu cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.
Tô Tiếu nhìn Đường Thi: "Buổi sáng tốt lành."
Đường Thi sửng sốt, rất nhanh lấy lại tinh thần: "Chào buổi sáng."
"Tiếu Tiếu, cháu đi với Đường Đường một lát đi, không cần cứ mãi đi theo bên người bà ngoại." Bà Văn vỗ vỗ tay Tô Tiếu, lại hiền từ nhìn Đường Thi: "Đường Đường tham gia thi đại học rồi hả? Bà Văn chúc cháu thuận lợi thi đậu trường đại học mơ ước nhé."
Đường Thi lễ phép gật đầu: "Cảm ơn bà Văn ạ."
Dưới sự thúc giục của bà Văn, Tô Tiếu cũng chỉ có thể đi cùng Đường Thi một đoạn, chẳng qua, hai người đều không mở miệng nói chuyện.
Nhìn Tô Tiếu, Đường Thi có một loại cảm giác hoảng hốt, cảm giác cô với Tô Tiếu cùng nhau chạy bộ như vậy cứ như mới ngày hôm qua, nhưng rõ ràng đã sắp qua một năm, hóa ra cô đã đến thế giới này lâu như vậy.
Lại lần nữa đối mặt với Tô Tiếu, cảm giác hoàn toàn bất đồng, Đường Thi nghĩ, có lẽ là bởi vì không còn tầng tâm lý gánh nặng kia đi, cho nên cho dù cô biết bí mật của Tô Tiếu, cô cũng sẽ không lo lắng sợ hãi, bởi vì giao tình giữa cô và Tô Tiếu, cũng chỉ dừng ở đây, có lẽ sau này có lúc sẽ gặp nhau, nói chuyện vài câu, nhưng sẽ không thân thiết, như vậy là đủ rồi.
Ngay tại lúc Đường Thi cho rằng giữa các cô sẽ luôn duy trì trầm mặc đến lúc trở lại, thì Tô Tiếu mở miệng: "Đường Thi, sao cô lại muốn nhảy lớp?"
Đường Thi quay đầu nhìn Tô Tiếu, nhưng chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt Tô Tiếu, khóe miệng Tô Tiếu thẳng băng, cho thấy tâm trạng Tô Tiếu có lẽ cũng không tốt như vậy.
"Không vì cái gì cả, chỉ là muốn nhảy lớp thôi." Giọng nói Đường Thi lãnh đạm.
Tô Tiếu cắn cắn môi, lại không tiếp tục truy hỏi, trong lòng cô ta vẫn luôn nghi hoặc, vì sao? Vì sao lại biến thành như vậy?
Đường Thi tựa như một vị khách bên ngoài, đột nhiên xông vào sinh hoạt của cô ta, đột ngột làm cô ta không kịp phòng ngừa, cũng làm cho tâm trạng đắc chí của cô ta trở nên hỏng bét, cô ta cho rằng, cô ta nắm trong tay lá bài tốt nhất.
Nhưng Đường Thi xuất hiện lại nói cho cô ta biết rằng, cứ coi như cô ta có được đồ vật mà người khác không cách nào có được, thì so ra vẫn kém hơn một vài người người, như Đường Thi, như Trịnh Tiểu Hi, lại như, Tô Đình Đình.
Vì sao chứ? Rõ ràng cô ta nỗ lực như vậy.
Tô Tiếu nhất thời có chút điên cuồng, cô nghĩ không ra.
Đường Thi cũng không thèm để ý điên cuồng trong mắt Tô Tiếu, cho dù cô lơ đãng thấy được, nhưng cô coi như không nhìn thấy, mỗi người có một cách sống riêng, cái Tô Tiếu muốn chính là không ngừng vươn lên đến đỉnh, tựa như một nữ vương luôn luôn được mọi người vây quanh, người như vậy, vĩnh viễn sẽ không biết thỏa mãn, không thỏa mãn được dục vọng, vậy chỉ có thể lúc nào cũng đau khổ theo đuổi.
"Bà Văn, cháu về nhà trước đây ạ." Đường Thi tạm biệt bà Văn, đối với bà lão này, cô vẫn luôn tôn kính, mặc kệ Tô Tiếu như thế nào.
Bà Văn nhìn Tô Tiếu đang chậm rãi đi phía sau, cười cười: "Được, Đường Đường mau trở về đi thôi."
Tô Tiếu đã đứng yên ở bên người Đường Thi, nhìn Đường Thi, Đường Thi thản nhiên gật đầu với cô ta, xem như tạm biệt.
Nhìn khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của Đường Thi kia, Tô Tiếu nhịn không được càng sinh ra ý nghĩ bất mãn, thật là không công bằng, rõ ràng cô có linh tuyền thủy tẩm bổ, mỗi ngày đều xinh đẹp hơn một ít, nhưng vì sao Đường Thi luôn đẹp như vậy, hơn nữa, càng ngày càng đẹp.
Đúng rồi, cô ta nảy nở, đột nhiên trong lòng Tô Tiếu nhảy ra đáp án này, nhìn bóng dáng Đường Thi đi xa, cao gầy hơn cô ta, tỉ lệ đẹp hơn cô ta, Tô Tiếu cô ta vẫn không so nổi với Đường Thi, Tô Tiếu trào phúng cong cong khóe môi.
Bà Văn không thấy được biểu cảm của Tô Tiếu, thấy Tô Tiếu vẫn luôn nhìn bóng dáng Đường Thi thì cười tủm tỉm nói: "Tiếu Tiếu, nếu cháu không bỏ được Đường Đường, có thể tìm cô bé chơi mỗi ngày, tính tình cháu đừng quá nóng nảy, trầm ổn hơn một chút, giống Đường Đường như vậy thì khá tốt."
Trong lòng Tô Tiếu khó chịu, lại là Đường Thi, ngay cả trong mắt bà ngoại yêu mình nhất, Đường Thi vẫn tốt hơn cô ta, Tô Tiếu siết chặt bàn tay, nhưng lúc quay lại nhìn bà Văn thì cười đến mi mắt cong cong: "Dạ, bà ngoại."
Sau lưng Đường Thi chợt lạnh, sờ lên cổ, nghĩ chắc là do ra mồ hôi nên cũng không để ý nhiều.
"Mới sáng sớm đã ra ngoài chạy bộ? Em không thể lười biếng một ngày được sao?" Đoạn Thích ngáp dài đi xuống lầu, vừa lúc đụng phải Đường Thi một thân mồ hôi.
Đường Thi liếc Đoạn Thích một cái, nhưng nghĩ đến tối hôm qua hình như là Đoạn Thích cực cực khổ khổ ôm cô về nhà, nên cười nói: "Cảm ơn anh tối hôm qua ôm em trở về."
Đoạn Thích bị nụ cười kia làm hoảng đến mức hoa mắt, cố bình tĩnh nói: "Chút việc nhỏ này đối với tiểu gia chỉ như một bữa ăn sáng, ôm em cũng không khác ôm cây gậy lắm."
Đường Thi: "Ha ha, cảm ơn anh khích lệ, không nặng chết anh thật là ngại quá."
Cây gậy? Tuy rằng dáng người cô không phập phồng quyến rũ, nhưng cây gậy á? Thật ngại quá, cô sẽ xem như không nghe thấy.
Đoạn Thích không để bụng, tiếp theo dựa vào ưu thế chiều cao đánh giá Đường Thi từ trên xuống dưới, Đường Thi mặc áo ngắn quần ngắn, rất tiện lợi, nhưng bởi vì vận động ra mồ hôi, cho nên quần áo hơi dính sát vào người, như vậy càng hiện ra dáng người cứng nhắc.
Đường Thi cảm thấy Đoạn Thích đánh giá, không lùi bước, ngược lại ưỡn thẳng người lên.
Mắt đào hoa Đoạn Thích hiện lên tia thú vị, nói: "Không cần ưỡn, em cái gì cũng không có."
Đường Thi: "..."
Nhân sinh gian nan có một số việc xin đừng vạch trần!
Lại cẩn thận đánh giá thân thể Đường Thi, tạm dừng một lát ở hai điểm nho nhỏ nổi lên trước ngực, Đoạn Thích nhanh chóng dời tầm mắt đến eo nhỏ mảnh khảnh, lại đến đôi chân trắng nõn thẳng tắp.
Cuối cùng tầm mắt Đoạn Thích dừng ở trên mặt Đường Thi, nghĩ thầm, thật sự cái gì cũng không có, xem ra anh nên vỗ béo nha đầu này vì phúc lợi sau này của mình mới được..
"Sáng sớm đã náo nhiệt như vậy? Đường Đường vẫn dậy sớm như vậy? Thi thoảng thả lỏng một chút cũng được mà." Diệp Hoa cười nói.
"Bác Diệp, chào buổi sáng." Đường Thi nhẹ nhàng thở ra, cô thật đúng là không muốn lại tiếp tục đứng mặt đối mặt với Đoạn Thích, thật sự là ánh mắt Đoạn Thích quá lộ liễu!
"Chào buổi sáng, lát nữa Đường Đường có muốn đi ra ngoài dạo phố với bác không, các cháu thi xong rồi, vừa lúc đi ra ngoài thư giãn thả lỏng." Diệp Hoa đề nghị.
Đường Thi không muốn cự tuyệt ý tốt của Diệp Hoa, nghĩ đi ra ngoài dạo cũng không tồi nên gật đầu.
"A Thích đi theo xách đồ, cứ quyết như vậy nhé." Diệp Hoa đơn giản mà thô bạo lôi Đoạn Thích làm culi.
Đoạn Thích: "..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.