Chương trước
Chương sau
Ngày thi đại học càng ngày càng gần, không khí trong lớp càng trở nên khẩn trương, hiện giờ người ban nhất nắm chặt mỗi một phút mỗi một giây để học tập, không dám thả lỏng chút nào.
Trương Mẫn Tôn Giai đều giảm bớt số lần tìm Đường Thi nói chuyện sau mỗi tiết, niên đại này, học sinh thi đại học rất quan trọng, cái này liên quan đến công việc về sau của bọn họ, hiện tại quốc gia thực hành công tác bao phân phối, từ đại học hoặc từ trung cấp ra thì học sinh không cần lo lắng về công việc, xem như có chỗ yên ổn.
Cho nên Đường Thi cũng không quấy rầy bọn họ, dù sao con đường của mỗi người không giống nhau, cô dự định sau này mình vẫn làm tự do như cũ, hoặc là làm công việc phiên dịch.
Đang nghĩ ngợi thì Đường Thi cảm thấy trong tầm tay mình có thêm thứ gì, có chút ngứa, nghi hoặc quay đầu thì thấy, Đoạn Thích đã ngủ sang đến bên này của cô!
Đường Thi nhìn chằm chằm Đoạn Thích một hồi lâu, phát hiện Đoạn Thích thật đúng là ngủ rồi, cũng không phải giả bộ ngủ, bởi vì hô hấp Đoạn Thích rất sâu mà mắt thường có thể thấy, hoàn toàn giống ngủ rồi.
Nhìn hầu hết bạn học trong lớp đang vùi đầu học tập ở phía trước, lại nhìn Đoạn Thích đang quang minh chính đại ngủ, Đường Thi nghĩ, có lẽ sinh hoạt của Đoạn Thích quá nhàm chán, đầu óc anh thông minh, quả thật cần phải tìm chút việc khó khăn để làm.
Nhưng niên đại hiện tại vẫn còn lạc hậu, lại không có cái gì chơi, máy chơi game không tính, có lẽ nếu có máy tính thì Đoạn Thích sẽ không rảnh quấn lấy cô cả ngày, chứ cứ thế này chẳng lẽ thật sự muốn dùng toàn bộ thời gian để nhìn chằm chằm cô?
Nghĩ đến khả năng này, Đường Thi rùng mình một cái, đừng nha.
Muốn mua một cái máy tính ở trong nước rất khó, nhưng Đoạn gia có người ở nước ngoài, mua một máy tính trở về, hẳn rất đơn giản, mà Đoạn Thích không đi phát triển sự nghiệp về máy tính một chút, thật sự quá lãng phí.
Đường Thi tuyệt đối sẽ không nói, cô nhớ những phương thức liên hệ là điện thoại di động máy tính đó! Khụ khụ, tuy rằng quả thực gõ chữ trên máy tính rất tiện.
"Gần đây anh hay chơi trò gì?" Đường Thi quyết định dẫn đề tài từ sản phẩm điện tử là máy chơi game.
Đoạn Thích kinh ngạc nhìn Đường Thi, rõ ràng vấn đề hôm nay của Đường Thi làm anh kinh ngạc.
"Em chỉ hỏi một chút thôi." Đường Thi mất tự nhiên sờ sờ tóc.
Đột nhiên tâm trạng trở nên thật ấm áp, Đoạn Thích cong khóe môi: "Quan tâm tiểu gia như vậy?" Không tồi, có tiến bộ, chiêu da mặt dày này quả nhiên có ích, Đoạn Thích nghĩ, anh hẳn nên gọi điện hỏi Steven nhiều một chút, dù sao gia hỏa này có kinh nghiệm quá phong phú.
"Tiểu gia dạy em chơi game."
Vì thế, một lúc sau Đường Thi đã bị Đoạn Thích kéo đến thư phòng, trải qua Đoạn Thích dũng cảm đấu tranh, ông Đoạn cũng lui một bước, nên máy chơi game được đưa tới thư phòng.
Ngây ngốc nhìn trò chơi quyền anh, Đường Thi ám chọc chọc mà tưởng, tuy rằng kiếp trước cô không chơi trò chơi, nhưng poster tuyên truyền phố lớn ngõ nhỏ cô từng xem qua, ừm, rất ổn, còn giá trị nhan sắc nhân vật của trò chơi hiện tại quả thật cần đề cao, cô không thưởng thức nổi mấy kẻ cơ bắp này..
Đường Thi che mặt, quả thực không thể tin được, cô bị hạ gục trong nháy mắt! Ngón tay căng ra, nhìn chữ "Game over!" rất lớn hiện ra trên màn hình trò chơi.
Ách, nói không chừng là do nhân vật trong trò chơi quá xấu, cho nên cô mới thua thảm như vậy, cô không chịu thua nói: "Lại một lần nữa, vừa rồi là em không chuẩn bị tốt!"
Đoạn Thích nghiêng người liếc Đường Thi, sự khinh bỉ trong cặp mắt đào hoa kia rõ ràng đến mức làm Đường Thi thiếu chút nữa dậm chân, trấn định nói: "Đợi chút nữa anh thua cũng không cần chống chế."
Đoạn Thích không nói lời nào, trên tay chuẩn bị tốt, dùng hành động chứng minh, ai mới là người chống chế.
Đường Thi bất lực nhìn hai từ tiếng anh đơn không ngừng lặp lại xuất hiện trên màn hình, chẳng lẽ, nhược điểm của cô chính là trò chơi sao? Chắc chắn là vậy rồi, có câu nói thế nào, con người không ai là hoàn mỹ, quả thật cô cũng phải có khuyết điểm.
"Còn muốn chơi thêm một lần nữa chứng minh kỹ thuật của em không? Tiểu gia không ngại hầu em chơi." Tâm trạng Đoạn Thích rất tốt phun ra những lời này.
Nếu là Trần Nghĩa ở chỗ này, chắc chắn muốn làm ầm ĩ, trọng sắc khinh bạn chẳng qua cũng chỉ như vậy, kỹ thuật Đường Thi kém như vậy mà Đoạn Thích còn có thể có kiên nhẫn chơi với cô, quả là là tình yêu chân thành không thể nghi ngờ.
Bỏ qua thao tác trò chơi trong tay, Đường Thi xua tay: "Không chơi nữa, em thừa nhận kỹ thuật em kém, nhưng người trong trò chơi này quá xấu, đây cũng là một nhân tố quan trọng làm em không cách nào thắng được!" Người vẫn nên có chút mặt mũi, Đường Thi nghĩ nghĩ, cô phải chừa cho mình chút mặt mũi trước mặt Đoạn Thích.
Xấu? Đoạn Thích yên lặng nhìn hình ảnh, hơi không biết nói gì: "Đường Tiểu Thi, em muốn chống chế thì cứ việc nói thẳng, tiểu gia sẽ không giễu cợt em."
Đường Thi âm thầm cắn răng, chừa chút mặt mũi đi, thiếu niên.
"Thua em còn sĩ diện làm cái gì?"
Đường Thi: "..."
Đồ độc thân suốt đời!
Chơi trò chơi xong, Đường Thi mới phát hiện, cô bị Đoạn Thích làm lạc hướng, còn chưa nói đến chủ đề chính!
Thế này còn nói về đề tài máy tính thế nào nữa? Bỗng nhiên nhớ tới lúc trước cô từng nhìn thấy sách về máy tính ở thư phòng, bởi vì có Diệp Hoa ở Đoạn gia, nên một ít sách học thuật cũng không thiếu, cách một thời gian, Đoạn gia đều sẽ đổi mới một đống, Diệp Hoa đưa tới cho Đoạn Thích xem.
Nhân tiện, Đường Thi dính phúc khí Đoạn Thích, thường xuyên có thể lật xem những quyển sách này, Đường Thi cũng không khách khí, cầm sách đưa tới trước mặt Đoạn Thích đang dọn máy chơi game: "Anh có cách làm ra một cái máy tính không?"
Lúc này máy tính cồng kềnh, chiếm diện tích cũng lớn, giá cả cũng đắt, muốn cái tốt thì phải có một vạn khối, Đường Thi không định phùng má giả làm người mập, lấy tài lực Đoạn gia, chút tiền này không coi là gì, hơn nữa cô cũng không cần, chỉ là vì cho Đoạn Thích có việc làm thôi, đừng cả ngày làm những việc vớ vẩn không đâu.
Như vậy xem ra, cô có tiềm chất trở thành giáo viên cuộc sống, Đường Thi lạc quan nghĩ.
"Em cần dùng?" Vẻ mặt Đoạn Thích không thay đổi.
Đường Thi đoán Đoạn Thích từng thấy máy tính rồi.
Nhưng lúc này, cô cũng không thể nói thẳng ra là sau này máy tính sẽ trở thành sản phẩm không thể thiếu được, ở kiếp trước của Đường Thi, khoa học kỹ thuật phát triển rất nhanh, sản phẩm điện như di động máy tính trở nên không cần vật dẫn lớn như vậy, chỉ còn lại chip hơi mỏng, nhưng nội dung công dụng lại càng mạnh mẽ hơn, mọi người có thể dùng bất cứ khi nào bất cứ lúc nào.
Hơn nữa dùng những sản phẩm đó chỉ cần một khuôn mặt hoặc là vân tay của người đó, những mật mã gì đó, đều bị đào thải hết, Đường Thi có thể thích ứng với niên đại này nhanh như vậy, vẫn là do cô luôn ru rú ở trong nhà.
Bẻ bẻ ngón tay tính toán, chờ đến lúc cô lại lần nữa nhìn thấy mấy thứ này, thì cũng đã hơn năm mươi tuổi.
Năm 90, internet trong nước còn chưa phát triển như thế, nhưng đó lại là thời kỳ phát triển nhanh chóng của nước ngoài, về sau internet sẽ xâm nhập vào mỗi một ngóc ngách trong sinh hoạt, mà con đường công thương nghiệp về sau của Đoạn Thích chủ yếu chính là internet.
"Cũng không sai lắm, chỉ là rất tò mò." Đường Thi lấy cái cớ vạn năng này.
Đoạn Thích: "Ừm, lúc trước trong nhà có một cái, bị tiểu gia hủy rồi."
Đường Thi: ".. Sau đó thì sao? Không phải trở thành sắt vụn mang đi bán đấy chứ?"
"Đã lắp ráp lại rồi, hiện tại đang ở nhà Trần Nghĩa." Đoạn Thích nhìn Đường Thi như nhìn một tên ngốc, sao tiểu gia có thể cho nó thành sắt vụn bán! Tuy rằng máy tính kia ở trong mắt anh cũng không kém sắt vụn bao nhiêu.
Lúc mới bắt đầu, quả thực Đoạn Thích cảm thấy hứng thú với máy tính, nhưng sau khi anh hủy đi lại lắp ráp lại thì để cho Trần Nghĩa cầm đi chơi, Đường Thi mà không nhắc tới việc này thì anh cũng quên mất.
Đường Thi nhìn Đoạn Thích, ánh mắt lấp lánh: "Nếu không bây giờ chúng ta đến nhà Trần Nghĩa xem máy tính đi?" Cô rất muốn nhìn thấy máy tính thời đại này, trước kia không cơ hội, hiện tại có thì muốn nhìn một chút.
Đoạn Thích cúi đầu nhìn Đường Thi, giọng điệu không rõ cảm xúc: "Em xác định?"
Đường Thi muốn gật đầu, nhưng nhìn thấy trời bên ngoài đã tối đen thì ngượng ngùng nói: "Nếu không, để hôm nào đi?"
Đoạn Thích: "Ừm."
Đường Thi mới phát hiện, cô lại có thể chơi trò chơi với Đoạn Thích đến chạng vạng tối!
"Xuống rồi à? Đang định kêu các cháu xuống dưới ăn cơm." Bà Đoạn cười ha hả nhìn hai người, lúc nhìn đến cháu trai nhà mình thì cố ý dừng lại trong chốc lát, ánh mắt mang theo hàm ý rồi lại dời tầm mắt đi.
"Bà Đoạn, ăn cơm rồi sao? Chúng cháu thật là đúng giờ." Đường Thi đi theo sau bà Đoạn vào nhà ăn.
Vệ Vi cười vẫy tay với Đường Thi, Đường Thi ngồi xuống bên cạnh Vệ Vi, nhìn bụng Vệ Vi: "Thím ba, chắc thím sắp sinh rồi nhỉ? Muốn đến bệnh viện sản trước hay không?"
Đường Thi cho rằng, đến bệnh viện sản tương đối tốt, dù sao cũng không kém mấy ngày nay, lỡ như trên đường xảy ra chuyện gì thì không tốt.
"Thím chuẩn bị ngày mai đến bệnh viện sản, ở bệnh viện tiện hơn rất nhiều, cũng có thể kịp thời chuẩn bị sẵn sàng." Vệ Vi cười nói.
Đường Thi yên tâm, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, tới bệnh viện rồi thì lòng cô có thể thả lỏng một nửa, hơn nữa thần sắc Vệ Vi rất tốt, mỗi ngày đều đi lại, đến lúc đó sinh con chắc là không có vấn đề lớn.
Chỉ là chuyện sinh con này khó mà đoán trước được? Mọi người đang hòa thuận vui vẻ ăn cơm, đột nhiên Vệ Vi cảm giác bụng không thích hợp, có một loại cảm giác rất rõ ràng ở thân dưới, ý thức được không bình thường, Vệ Vi lập tức nói với bà Đoạn: "Mẹ, hình như con muốn sinh, cảm giác đứa trẻ muốn ra."
Một câu làm toàn bộ người kinh ngạc, trừ bà Đoạn ra, những người khác đều không biết làm sao mà nhìn Vệ Vi, Đường Thi hoàn toàn sửng sốt, muốn sinh?
Bà Đoạn trấn định buông chén đũa xuống, dặn dì Xuân chuẩn bị trước, sau đó đến bên người Vệ Vi, cố gắng trấn an Vệ Vi: "A Vi, thả lỏng, bây giờ chúng ta đến bệnh viện, đừng căng thẳng, nếu không lát nữa đứa bé không ra được, hơn nữa nhà cách bệnh viện không xa, rất nhanh sẽ đến."
Quả thật Vệ Vi hoảng loạn, nhưng có bà Đoạn ở bên nên cô cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, vuốt bụng, gật đầu: "Mẹ, con nghe mẹ, con không căng thẳng."
"Được rồi, bây giờ con ăn thêm một chút lấy sức, miễn cho đến lúc đó sinh lại không còn sức.." Bà Đoạn vô cùng kiên nhẫn ở bên cạnh nói chuyện, Vệ Vi ngoan ngoãn ăn cơm xong, lại được bà Đoạn đưa vào xe con.
Ba người Đường Thi cũng không ăn cơm, đi theo đưa Vệ Vi lên xe, nhưng mà bởi vì trong xe không đủ chỗ ngồi nên Đường Thi với Đoạn Thích không vào, bà Đoạn ông Đoạn cùng lên xe đến bệnh viện.
Dì Xuân không đi, dì ấy thu dọn hành lý, rồi ở nhà chuẩn bị đồ ăn để Vệ Vi sinh xong có thể ăn, ai cũng không biết khi nào Vệ Vi mới có thể sinh, chuẩn bị tốt các phương diện là cần thiết.
"Đoạn Thích, chúng ta cũng nhanh đến đó đi." Đường Thi không yên tâm, cô muốn nhìn thấy Vệ Vi với đứa trẻ bình an sớm một chút..
Đoạn Thích cũng không yên tâm, nghĩ nghĩ, đẩy xe đạp trong nhà ra, nhẹ nhàng dẫm chân lên bàn đạp, Đường Thi cũng không cần Đoạn Thích nói gì, tự mình nhảy lên xe, Đoạn Thích cong môi, chở người đi theo ô tô phía trước.
Lúc hai người đến, Vệ Vi còn chưa vào phòng sinh, bởi vì còn chưa đến lúc sinh nên bà Đoạn đang đỡ Vệ Vi đi thong thả trên hành lang, Đường Thi đi lên, đỡ một bên tay khác của Vệ Vi.
Vệ Vi cười nắm lấy tay Đường Thi: "Mẹ, con có dự cảm, lần này con lại sinh thêm cho nhà một thằng nghịch ngợm rồi."
Đường Thi kinh ngạc, nhưng nghĩ một chút có lẽ con với mẹ luôn có tâm ý tương thông đi.
Bà Đoạn cũng không phải để ý cái này, liền nói: "Nghịch ngợm thì nghịch ngợm, trong nhà thêm một quỷ gây sự cũng không có gì."
Vệ Vi nói theo bà Đoạn: "Con muốn sinh một áo bông nhỏ tri kỷ giống như Đường Đường vậy, ngày thường có thể theo con tản bộ, xem TV, đi dạo phố, còn mấy thằng nhóc thì cả ngày chỉ biết chạy ra ngoài chơi, không gọi cũng không biết về nhà."
Đường Thi buông mắt, cô cảm thấy, đứa trẻ trong bụng Vệ Vi là con trai tương đối tốt, tuy rằng đứa trẻ yên tĩnh làm người khác thương yêu, nhưng so với điều này thì một thân thể khỏe mạnh mới là quan trọng nhất.
"Đường Đường với A Thích đi về trước đi, ngày mai hai đứa con phải đi học sớm, đừng chậm trễ." Vệ Vi thấy thời gian không còn sớm, vội bảo người về nhà.
Bà Đoạn cũng nói: "Đúng rồi, có chúng ta ở đây, các cháu trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Ông Đoạn cũng gật đầu.
Đường Thi không muốn rời đi, nhưng tình hình hiện tại, dường như cô không thể không rời đi.
"Không cần, bọn cháu chờ ở bệnh viện, mệt cũng có thể ngủ một lát ở bệnh viện." Đoạn Thích vẫn luôn nhìn Đường Thi, đương nhiên anh nhìn thấy nha đầu này không tình nguyện.
Còn vì sao Đường Thi muốn chờ đứa trẻ sinh ra, trực giác Đoạn Thích cho biết hiện tại không phải lúc để hỏi, nhưng thỏa mãn nguyện vọng nha đầu này cũng không phải không thể.
Quả nhiên, trên mặt Đường Thi lập tức vui vẻ, còn nhìn anh bằng ánh mắt mỉm cười cảm kích.
Đoạn Thích khẽ hừ ở trong lòng một tiếng, lại yên lặng ghi nhớ trong đầu, chắc chắn nha đầu này có rất nhiều chuyện gạt anh, sau này có cơ hội sẽ đòi lại toàn bộ.
"Bà Đoạn ông Đoạn thím ba, cháu muốn ở lại đây, nhìn thím ba sinh đứa trẻ ra." Đường Thi nghiêm túc nhìn ba vị trưởng bối: "Hơn nữa cái này cũng không chậm trễ việc học tập của cháu."
Cứ coi như cô về nhà nằm trên giường thì cũng không ngủ được, chi bằng chờ ở chỗ này, còn có thể biết được tình huống trước tiên, lỡ như thật sự có nguy hiểm, vẻ mặt Đường Thi tối sầm lại, cô không ngại uy hiếp Tô Tiếu một chút, lấy ít nước linh tuyền tới cứu người.
Bà Đoạn là người làm chủ, thấy hai người đều không phải nói giỡn, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
"Hai đứa mệt thì cứ ngủ đi, cũng không thể miễn cưỡng mình."
Đường Thi ngoan ngoãn gật đầu.
Vệ Vi đi vào vài tiếng đồng hồ, Đường Thi liền nhắm hai mắt miên man suy nghĩ vài tiếng đồng hồ, trong lúc đó Đoạn Trường Quân với nhà mẹ đẻ của Vệ Vi cũng chạy đến, những người khác trong Đoạn gia cũng không tới được, bởi vì đều có công việc, Đoạn Trường Quân nôn nóng đi đi lại lại ở phòng ngoài, nếu không có bà Đoạn nhìn, chỉ sợ Đoạn Trường Quân thật sự muốn vọt vào phòng sinh.
Người chờ ở bên ngoài đều nôn nóng, không ai nói chuyện.
Rốt cuộc, tầm khoảng rạng sáng cửa phòng sinh mở ra, Đường Thi lập tức mở mắt nhìn thẳng vào bác sĩ vừa từ phòng sinh đi ra, lúc nhìn thấy vẻ nhẹ nhàng của bác sĩ, trái tim đang treo cao của Đường Thi chậm rãi thả xuống dưới.
"Bác sĩ, vợ con tôi thế nào rồi?" Đoạn Trường Quân đi vài bước đến trước mặt bác sĩ.
Nhìn người nhà, tuy bác sĩ vẫn mệt, nhưng vẫn tươi cười nói: "Anh là chồng của sản phụ?"
Đoạn Trường Quân gật đầu, mắt trông mong nhìn bác sĩ.
"Sản phụ đứa bé đều mạnh khỏe, đứa trẻ rất khỏe mạnh, chờ dọn phòng sinh xong, anh có thể vào xem, hiện tại anh vẫn nên chờ một lát." Bác sĩ nói xong thì đi.
Lại đợi vài phút, cửa phòng sinh lại mở ra lần nữa, lần này, là hộ sĩ đẩy Vệ Vi với đứa trẻ ra, Đoạn Trường Quân đi đến bên người Vệ Vi, nắm lấy tay cô: "A Vi, còn đau hay không?"
Đau, nhưng nhìn bộ dáng căng thẳng của Đoạn Trường Quân, lại làm Vệ Vi thấy không nỡ: "Không đau."
Đoạn Trường Quân nhìn thấy Vệ Vi mệt nên cũng không dám nhiều lời, nức nở nói: "A Vi, vất vả cho em rồi, bây giờ em đừng nói chuyện, ngủ một giấc thật tốt đi, con của chúng ta.."
"Là một con khỉ quậy." Giọng nói của ông Đoạn vang lên, Đoạn Trường Quân cứng đờ, nhìn Vệ Vi, Vệ Vi nhịn cười, chậm rãi gật đầu.
"Không được ghét bỏ con của chúng ta." Vệ Vi hơi hung hăng nói.
Đoạn Trường Quân nào dám nói không, vội thay đổi vẻ mặt: "Không chê, là em sinh thì sao anh có thể ghét bỏ được?" Hu hu hu, áo bông nhỏ đáng yêu của tôi..
"Oa oa oa.." Đứa trẻ còn ở trong tã lót đột nhiên khóc lên, tiếng khóc lảnh lót, vang vọng toàn bộ hành lang.
Bà Đoạn nhìn cháu trai trong lòng: "Tiếng khóc to rõ có sức, xem ra là con khỉ quậy không thể nghi ngờ."
Đoạn Trường Quân: "..."
Muốn khóc!
Đường Thi nghĩ, con khỉ quậy rất tốt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.