Editor: Hàn Tử Quân "A Thích, ra sân đi, trước cơm tối, đánh với anh một ván." Đột nhiên Đoạn Duệ nhìn Đoạn Thích nói. Đoạn Thích: "Vâng." Đường Thi ngơ ngác, đây là cái phong cách gì vậy, vừa về nhà đã đánh. "Thả lỏng xương cốt, chờ đến lúc nghỉ đông, cháu mới bắt đầu rèn luyện, chắc chắn sẽ bị rớt lại rất nhiều." Ông Đoạn cũng nói với Đoạn Thích. Đường Thi: "..." Bà Đoạn lôi kéo Đường Thi nói: "Đường Đường, đừng để ý đến bọn họ, để ba người bọn họ tự đánh với nhau đi, con gái thì nên điềm đạm nho nhã mới tốt, đàn ông con trai cứ thích vũ đao lộng thương." Bị Đoạn Duệ áp chế, Đoạn Thích nhanh chóng thở mạnh, Đoạn Duệ buông Đoạn Thích ra: "Không thụt lùi, cũng không tiến bộ." Ông Đoạn hơi nheo mắt lại, nhìn hai cháu trai nói: "A Thích thật sự không có ý định vào bộ đội sao?" Đoạn Duệ cũng nhìn về phía Đoạn Thích. Đoạn Thích thở đều, mới chậm rãi nói: "Vâng, không đi." Đoạn Thích thừa nhận, ông Đoạn với Đoạn Duệ đều có chút kinh ngạc, không giống, trước kia Đoạn Thích thích nhất là vào bộ đội, thích nhất tìm người ta khoa tay múa chân, cũng không muốn nhận thua, cho dù bị đánh bại bao nhiêu lần, đều sẽ rất nhanh đứng lên, Đoạn Thích như thế này làm cho rất nhiều người đều coi Đoạn Thích chính là hạt giống tốt trời sinh. Trên người Đoạn Thích có một loại khí thế không sợ trời không sợ đất liều mạng, dù cho đối mặt với đối thủ mạnh mẽ hơn mình rất nhiều nhưng cũng không có chút luống cuống nào, vậy mà bây giờ Đoạn Thích lại nói không đi. Nhưng dường như cũng không phải đáp án làm người ta giật mình. Hai năm này, Đoạn Thích giảm bớt thời gian đến bộ đội, cũng giảm bớt thời gian rèn luyện, một tới hai đi, cũng không khó đoán được. Ông Đoạn cũng không nói cái gì, chỉ nói: "Nhớ kỹ bàn bạc với cha mẹ cháu kĩ một chút." Đoạn Thích đáp ứng, Đoạn Duệ nhìn em trai, cũng nói: "Cứ dựa theo em nghĩ mà làm." "Vâng, đại ca." Đoạn Thích gật đầu. Thời gian trôi qua rất nhanh, tháng mười hai yên lặng trôi qua, nhưng ở giữa lại hình như cũng không phải bình tĩnh như vậy. Đường Thi nhảy đến lớp mười hai, thành tích vẫn ngạo thị quần hùng, áp đảo một lượng lớn học sinh, mặc dù rất ngạc nhiên, nhưng có thành tích lớp mười của Đường Thi trước đó nên cũng không phải rất khó chấp nhận. Nhưng có một việc, sẽ rất khó để học sinh cao trung Thanh Dương tiếp nhận, thành tích các bài kiểm tra của Đoạn Thích lớp mười một vượt qua bảy trăm điểm, so với Đường Thi vẫn luôn duy trì bảy trăm điểm còn cao hơn, mặc dù lớp mười hai không so được với lớp mười một, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy Đoạn Thích như đang hack điểm vậy. Cũng không thấy Đoạn Thích học tập như thế nào, nên ngủ thì ngủ, nên đánh cầu chơi bóng thì cứ đánh cầu chơi bóng, người so với người thật là làm cho người ta tức chết, trời sinh người ta đã có một cái đầu thông minh, dễ dàng đạt được thành quả mà bọn họ có cố gắng hơn gấp trăm lần cũng không nhất định đạt được. Trách ai trách cha mẹ không sinh ra mình có cái đầu thông minh, vậy thôi, về nhà nếm thử món măng xào thịt bố mẹ làm thôi. Tết nguyên đán tới gần, không khí ban một cũng thoải mái hơn rất nhiều, ngày nghỉ lễ mà nhà nước cho phép, dù cho giáo viên không muốn thả cho bọn học sinh lớp mười hai này nghỉ, thì cũng chỉ có thể nhìn đám học sinh này từng người từng người như chim nhỏ thoát khỏi lồng, rất nhanh lao ra khỏi phòng học. Đường Thi chậm rãi thu dọn đồ đạc để chuẩn bị về, trong lòng lại không bình tĩnh như trên mặt, bởi vì toàn bộ người Đoạn gia đều trở về. Ngày nghỉ lễ người Đoạn gia không hội tụ cùng một chỗ, chỉ có đến tết nguyên đán cả nhà mới có thể tập trung cùng một chỗ ăn tết, đây là lúc bà Đoạn tán gẫu với Đường Thi nói. "Đường Thi, cậu không mang bài thi về làm à?" Trương Mẫn quay đầu lại, nhìn Đường Thi dọn xong sách vở và bài thi, sau đó bỏ vào trong ngăn kéo thì khóe mắt căng ra. "Làm xong rồi nên không mang về nữa." Đường Thi nói. Khóe miệng Trương Mẫn càng co quắp tợn hơn: "Cậu làm xong hết rồi á? Làm lúc nào?" "Ừm, dùng thời gian nghỉ giữa tiết." Đường Thi hết chỗ chê là cô lên lớp vừa bài thi vừa nghe giảng bài, một lúc làm hai việc, khụ khụ, mặc dù nghe như không chuyên tâm, nhưng quả thực Đường Thi có thể làm như thế, hơn nữa đề bài quá đơn giản, cô quét mắt một vòng, sử dụng đầu óc, rất nhiều bài đều không cần suy nghĩ tính toán, làm xong hết quả thực không là vấn đề. Đường Thi làm bài thi ở trên lớp học, giáo viên các môn học đều thấy, mới bắt đầu thì những giáo viên này còn cố ý gọi Đường Thi trả lời câu hỏi, nhưng đáp án Đường Thi nói làm cho bọn họ không có lời nào để nói, Từ Văn đặc biệt tìm Đường Thi nói chuyện vì việc này. Kết quả cuối cùng chính là Đường Thi vẫn như cũ không sợ hãi, một bên nghe giảng một bên làm chuyện của mình. Tôn Giai cũng nghe thấy, vươn tay, trông mong nhìn Đường Thi: "Cho tớ xem một chút được không?" Trong khoảng thời gian này, Tôn Giai cũng coi như là thân quen với Đường Thi hơn, biết Đường Thi sẽ không để ý chuyện đôi lúc cô ấy nói chuyện không dùng đầu óc nên lá gan cũng lớn dần lên. Theo Đường Thi, Tôn Giai chính là một cô gái rất cởi mở, không làm ra vẻ dịu dàng mà rất ngay thẳng, nhưng quả thực người bình thường cũng không chịu được Tôn Giai hay nói thẳng, có mấy lời, Tôn Giai nói chưa dứt lời, một khi nói ra thì thường nói trúng tim đen, sơ ý một chút sẽ làm cho người ta xấu hổ thậm chí khó xử, chẳng qua có Trương Mẫn ở bên người quản thúc, nên cũng không phải miệng Tôn Giai không có gì ngăn cản. "Cho, không có gì đẹp mắt, tớ chỉ là lười biếng, không muốn trở về nhà còn làm bài thi thôi." Đường Thi nói. Trương Mẫn không khống chế nổi bản thân: "Đường Thi, cậu như thế này mà coi là lười biếng, thì những những phàm phu tục tử như chúng tớ không phải lười đến mức không chấp nhận được." Trương Mẫn không ngại mà nói, mỗi lần cô làm việc đều để đến giây phút cuối cùng mới chịu làm. Tôn Giai lật hết bài thi xinh đẹp Đường Thi, hâm mộ nói: "Đường Thi, chữ cậu thật là đẹp, không giống như tớ, chữ như chó bò." "Cậu có thể luyện chữ." Đường Thi cũng đã "Thưởng thức" chữ của Tôn Giai. Bạn học nói chó bò, thì có chút.. "Nói cậu viết chữ như chó bò, còn là khen cậu." Trương Mẫn mỉa mai. Tôn Giai: "Sao cậu không có lúc nào là nói dễ nghe một chút vậy? Chữ xấu thì thế nào?" Trương Mẫn thật đúng là nghiêm túc chống cắm suy nghĩ một hồi: "Nét chữ nết người." Tôn Giai do dự sờ sờ mặt mình: "Tớ lớn lên coi như cũng rất khá mà, Đường Thi, cậu nói có đúng hay không?" Đường Thi: "Ừm." "Cứ tự sướng tiếp đi, nói không chừng còn có thể gặp người." Trương Mẫn không khách khí chút nào bổ thêm một đao. Tôn Giai: "..." Đường Thi: "..." Quen biết với cặp dở hơi này, tuyệt đối là may mắn ở lớp mười hai ban một của Đường Thi, càng ở chung, Đường Thi càng hiểu rõ tính tình của hai em gái này. Lúc trước nhìn Trương Mẫn điềm đạm nho nhã luôn có dáng vẻ chủ động giúp đỡ người khác, Đường Thi tuyệt đối không nghĩ tới, bạn học Trương Mẫn là người ác miệng, quả nhiên, châm ngôn thật là đúng, người không thể xem bề ngoài. Chẳng qua trải qua trận náo loạn này, lại làm sự lo lắng trong lòng Đường Thi giảm đi nhiều, ba người cùng đi khỏi phòng học, bước chân Đường Thi dừng lại, nhìn nam sinh mặt đỏ tới mang tai trước mặt, trong tay nam sinh này còn cẩn thận cầm chặt một phong thư màu hồng, phong thư càng không ngừng run run, rất rõ ràng, nam sinh này đang rất khẩn trương. Đường Thi chỉ đảo mắt qua một chút, rồi tiếp tục đi đường của mình, hoàn toàn không thấy được, Trương Mẫn với Tôn Giai đang nháy mắt ra hiệu, Trương Mẫn đẩy Đường Thi. "Sao vậy?" Đường Thi ngẩng đầu. Trương Mẫn lôi kéo Tôn Giai lui ra sau một bước, cười tủm tỉm: "Đường Thi, có người tìm cậu, hay là chúng tớ đi trước nhé?" Đường Thi sững sờ, nam sinh vừa rồi chạy tới trước mặt cô, phong thư màu hồng phấn đang bị bóp chặt kia run run với một biên độ nhỏ bé trước mặt cô. "Cậu.." Đường Thi đang muốn nói cái gì thì nam sinh đã lớn tiếng hô lên. Đúng vậy, lớn tiếng hô lên. "Đàn chị Đường, em là Tiền Thanh lớp mười một ban năm, em thích chị, từ lần đầu tiên nhìn thấy chị em đã thích." Sắc mặt Tiền Thanh càng đỏ hơn, hai mắt còn có ánh sáng lấp lánh kích động, nhưng lại không hề chớp mắt nhìn Đường Thi, phong thư màu hồng phấn run run với tần suất nhanh hơn. Đường Thi cùng nam sinh cao hơn cô nửa cái đầu nhìn nhau mấy giây, vẫn là nam sinh ngượng ngùng trước cúi thấp đầu xuống, Đường Thi suy nghĩ ở trong lòng, lần đầu tiên cô gặp "đàn em này" là lúc nào? Không có ấn tượng. Nhưng những cái này đều không quan trọng, quan trọng là cô nên cự tuyệt như thế nào mới có thể bảo vệ tốt đóa này, đóa hoa tươi non của tổ quốc mới không bị tàn phá bởi cái bà dì già là cô, cô không thích trâu già gặm cỏ non nha. Ngay lúc Đường Thi đang suy nghĩ, nam sinh đã cầm bức thư bước lại gần, Đường Thi hoàn hồn, mười phần nghiêm túc, mười phần thành khẩn, mười phần rõ ràng nói: "Đàn emTiền Thanh, chị thích loại nam sinh thông minh hơn chị, thành tích tốt hơn chị." Tiền Thanh ngẩn người, ngây ngốc hỏi ra lời: "Đàn chị Đường, thành tích tốt hơn chị không có a.." đột nhiên nghĩ đến cái gì, Tiền Thanh có chút tuyệt vọng nói: "Thành tích của anh Đoạn cao hơn đàn chị, có phải đàn chị thích anh Đoạn không?" Đường Thi: "..." Đám người vây xem: "..." Hình như đã nghe được một tin tức lớn. Đoạn Thích đang ở trong đám người vây xem: "..." Đường Thi vội vàng khoát tay, muốn giải thích, nhưng dường như Tiền Thanh cảm thấy mình đã ngộ ra một chân lý, uể oải nói: "Nếu người đàn chị thích chính là anh Đoạn, vậy em lại càng không có hi vọng, anh Đoạn vừa biết chơi thể thao, thành tích vừa tốt, lớn lên lại đẹp trai, đàn chị thích anh Đoạn cũng đúng, hi vọng anh Đoạn có thể đáp lại tình cảm của đàn chị, em sẽ chúc phúc cho hai người, gặp lại sau." Tiền Thanh vừa nói xong, lau lau nước mắt, cầm phong thư màu hồng phấn, "Oa" một tiếng, chạy đi. Đường Thi: "..." Này, vị đàn em này, mọi chuyện thật sự không phải như cậu nghĩ đâu. "Đường Thi, hóa ra cậu thích Đoạn Thích." Trương Mẫn kinh ngạc nói. Tôn Giai: "Thích đàn em Đoàn thì rất tốt nha, đàn em như vậy tốt bao nhiêu, chủ yếu là, dáng dấp đẹp mắt a, nhìn thôi cũng có thể ăn thêm mấy bát cơm." Đường Thi bất lực, hai bạn tốt đều tin tưởng, cô cảm thấy, cô không cần nhìn ánh mắt của người xung quanh cũng biết, bạn học quanh mình đều nghĩ như vậy. Để cho miệng nói sảng khoái nhất thời, giờ mới biết cái gì gọi là hối hận.. "Anh Đoạn, hóa ra Đường Đường thích cậu, giấu sâu như vậy tôi thật sự là không phát hiện một chút nào." Trần Nghĩa hoàn hồn, kinh ngạc nói, Trần Nghĩa nghĩ lại, mình có ngu ngốc như vậy sao? Thế nhưng, không đúng, bình thường cũng không thấy Đường Đường có tinh thần gì với Đoạn, Đường Đường mỗi lần nhìn anh Đoạn, đều có loại cảm giác vui mừng như mẹ già nhìn thấy con trai mình mà. "Ôi anh Đoạn cậu ra tay thật hung ác." "Nói đủ chưa?" Vừa rồi trong lòng Đoạn Thích còn mừng khấp khởi, lúc nghe được "Mẹ già nhìn con trai", trong nháy mắt tâm trạng liền không tốt nữa. Trần Nghĩa ngượng ngùng, vừa rồi anh ta lại nói lời trong lòng ra mất rồi à. Vì sao những người khác lại hoàn toàn tin, chủ yếu là bởi vì lúc Đường Thi nói đến loại người mình thích, biểu cảm thực sự quá chân thành thật lòng, làm cho người ta không thể không tin, mà vừa lúc, đối tượng duy nhất phù hợp ở cao trung Thanh Dương chính là Đoạn Thích. Sự trùng hợp này khiến Đường Thi rất đau đầu, cô đã tưởng tượng được, cô sẽ trở thành đề tài cho các cuộc trò chuyện của học sinh cao trung Thanh Dương vào tết nguyên đán này, nhưng mà như vậy cũng tốt, qua hết ngày nghỉ, chuyện này cũng phai nhạt rồi. Nhưng lúc Đường Thi ngẩng đầu lơ đãng đối đầu với đôi mắt đào hoa của Đoạn Thích thì nhịp tim nhảy lên một cái.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]