Editor: Hàn Tử Quân Đường Thi hắt xì một cái, sờ lên mũi có chút ngứa, tiếp tục ăn bún trong bát. "Đường Đường, sao em lại ăn bún một mình ở đây?" Đường Thi bất động như núi, chậm rãi nuốt bún với nước xuống miệng, chờ đến khi nuốt hẳn xuống, mới nhìn người tới, thấy hai gương mặt quen đi theo phía sau Tô Tiếu, đôi mắt lấp lóe. "Không ngại chúng ta dùng chung một bàn chứ?" Tô Tiếu hỏi. Đang là giờ cao điểm của bữa trưa nên số lượng người trong quán nhỏ tương đổi nhiều, tuy không ít người, nhưng chẳng qua vẫn còn bàn trống, Đường Thi quấy bún còn gần một nửa trong bát mình: "Không ngại, bọn chị ngồi đi." "Cố Lệ, Chương Sơn, vậy chúng ta ngồi ở chỗ này đi." Tô Tiếu ngoắc ngoắc, hai người con trai nhìn Đường Thi, yên lặng đi tới. Đường Thi cười lên tiếng chào hỏi với hai người, nghe thấy Tô Tiếu gọi Chương Sơn, không khỏi âm thầm nhìn Chương Sơn lâu thêm vài lần, dáng dấp Chương Sơn cũng coi như là đẹp trai, cao cao gầy gầy. Chương gia là một tay Cố Gia đề bạt lên, mà Chương Sơn với Cố Lệ là anh em thân thiết, về sau hai người cùng nhau vào quân đội, khác với Trần Nghĩa, ở trong tiểu thuyết, Chương Sơn lấy hình tượng "nam phụ thâm tình" xâm nhập vào lòng người. Chương Sơn hiểu rất rõ bản thân mình, cũng rất khôn khéo, làm người lại trượng nghĩa, nhưng áp dụng trên người Tô Tiếu thì tất cả những cái này trở nên mất hiệu lực, về sau Cố Lệ có thể thành công ôm mỹ nhân về cũng là nhờ Chương Sơn góp mấy phần sức lực, theo xây dựng của tác giả, cả đời Chương Sơn không cưới vợ còn trở thành cha nuôi con của nam nữ chính. Thực sự có người có tình yêu vô tư như thế sao? Đường Thi tự hỏi mình còn chưa từng gặp qua loại người như thế, tiểu thuyết là một chuyện, hiện thực lại là một chuyện, chẳng qua, hiện tại cô cũng chỉ có thể chậm rãi ngồi xem. Bốn người ngồi cùng một chỗ, không ai nói chuyện, Đường Thi chào hỏi xong thì yên lặng ăn cơm, ai tới, cũng không thể cắt ngang thời gian cơm trưa của cô. "Đường Đường, em tới nơi này làm gì mà lại ăn cơm trưa ở chỗ này?" Tô Tiếu cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ, liền hỏi. Tô Tiếu nói xong, Đường Thi cũng không trả lời cô ta ngay, mà cầm khăn tay lau lau miệng rồi mới nói: "Em đến thư viện đọc sách, quên mất thời gian, không kịp về nhà nên ăn luôn ở chỗ này." Về nhà. Đôi mắt Tô Tiếu lấp lóe. "Em có thể gọi điện thoại để Đoạn gia mang cơm đến, như thế em cũng không cần đi ra bên ngoài ăn." Tô Tiếu kinh ngạc. "Chờ một lúc em ăn xong, còn muốn đi thư viện nữa." Tô Tiếu cười ngượng ngùng: "Hóa ra là vậy." Tô Tiếu không nói, Đường Thi lại chậm rãi ung dung bắt đầu ăn, Đường Thi như thế này làm cho Tô Tiếu không biết nên nói gì mới tốt, chỉ là Tô Tiếu có chút tức giận, rõ ràng cô ta biểu lộ có thiện ý như vậy, Đường Thi không thể thức thời một chút sao? "Chúng ta ngồi ở chỗ này, chính cô chỉ lo ăn một mình, cô không cảm thấy, cô rất không có lễ phép sao?" Đột nhiên, Chương Sơn ném ra một câu. Trên bàn cơm nhỏ tĩnh lặng, tất cả mọi người đều nhìn về phía Chương Sơn, Đường Thi thật sự kinh ngạc, Chương Sơn này sẽ hiện tại sẽ không phải là đã có tình ý sâu đậm với Tô Tiếu rồi đấy chứ? "Chẳng lẽ tôi phải chờ toàn bộ bún của các người được bưng lên thì mới có thể ăn?" Tính tình Đường Thi rất tốt hỏi lại. Trong nháy mắt lời nói vừa ra khỏi miệng Chương Sơn đã hối hận, nhưng anh ta lại cảm thấy mình không sai, Tô Tiếu tốt như vậy, nữ sinh này làm sao lại vẫn luôn lãnh đạm như vậy chứ. Truyện được đăng tại dembuon.vn Các bạn hãy đọc ở trạng chính chủ để được đầy đủ nhất. Không đợi Chương Sơn nghĩ rõ ràng, Đường Thi đã hỏi lại một câu, chặn hết tất cả lời nói trong bụng anh ta, cho nên sắc mặt Chương Sơn hết sức khó coi. Bầu không khí giữa bốn người có chút xấu hổ, vốn không quen, hiện tại lại náo thành thế này, càng không biết nên kết thúc như thế nào, Cố Lệ đang muốn mở miệng, thì đúng lúc nhân viên bưng ba bát bún lên: "Mấy vị, bún của các cậu đã xong, mời chậm rãi dùng." "Đường Đường, Chương Sơn cậu ấy không phải có ác ý, em đừng tức giận với cậu ấy, có được không?" Trong mắt Tô Tiếu mang theo thỉnh cầu. Đường Thi nghĩ thầm, may mắn cô vừa ăn xong một ngụm cuối cùng, nếu không thì cô bỗng nhiên phải lãng phí lương thực rồi. "Không sao, tôi ăn xong rồi, bọn chị cứ từ từ ăn." Đường Thi không đợi Tô Tiếu nói tiếp cái gì đã đứng dậy đi tính tiền. Tô Tiếu nhìn Đường Thi như thế, trong lòng không khỏi suy nghĩ một chút, rốt cuộc Đoạn Thích có nói với Đường Thi chuyện kia hay không, nhìn dáng vẻ Đường Thi, không giống như là có oán khí với cô ta. Tô Tiếu hiểu rõ Đoạn Thích, anh chắc chắn sẽ không đi nói khắp nơi, lời đồn đều bắt đầu từ cô ta, nhưng nếu Đường Thi biết thì cô ta cũng không dám cam đoan, Đường Thi sẽ không đi cáo trạng. Nhiều ngày trôi qua như vậy, từ đầu đến cuối tim Tô Tiếu vẫn luôn treo cao, cô ta hoàn toàn không thể đoán được, thế mà Đoạn Thích hoài nghi đến trên đầu cô ta, nếu như bị người biết là cô ta làm, cô ta khẳng định không chiếm được lợi ích. Cô ta đã trùng sinh, còn có không gian linh tuyền thần kỳ như vậy, sao vẫn sống gian nan như thế. Mà Đường Thi, vẫn rất dễ dàng hòa nhập vào Đoạn gia. Trong lòng Tô Tiếu căng thẳng, trên mặt cũng hiện ra chút cảm xúc, Chương Sơn luôn chú ý đến Tô Tiếu từng giây từng phút, thấy Tô Tiếu nhíu mày, không khỏi an ủi: "Tiếu Tiếu, nha đầu kia lạnh nhạt với cậu, thì cậu cũng không cần mặt nóng mà dán mông lạnh, sau này đừng qua lại với cô ta nữa." Tô Tiếu ôn nhu cười một tiếng: "Không sao, Đường Đường cũng không phải cố ý, là tớ vẫn luôn lôi kéo em ấy nói chuyện." "Tiếu Tiếu, cậu chính là quá tốt, anh Lệ, sao cậu không nói gì?" Chương Sơn nhìn về phía Cố Lệ nãy giờ không nói gì. Vẻ mặt Cố Lệ lạnh tanh, nghe vậy, nhìn về phía Chương Sơn: "Nói cái gì?" Chương Sơn sững sờ, lúng ta lúng túng nói: "Thì là nha đầu vừa rồi kia." "Quấy rầy người khác ăn cơm, không tốt." Cố Lệ nói thẳng cái nhìn của mình ra. Tô Tiếu vội vàng cười hòa giải: "Được rồi, chúng ta ăn mau đi, Chương Sơn, cậu quên rồi sao trong nhà Cố Lệ không cho nói chuyện lúc ăn cơm." Gia giáo Cố Gia nghiêm ngặt nổi danh trong đại viện, Cố Lệ là thiếu niên mà Cố Gia coi trọng nhất, yêu cầu của ông lão Cố Gia đối với anh ta lại càng nghiêm khắc hơn, mà Cố Lệ cũng không phụ kỳ vọng của người Cố gia, đây cũng là nguyên nhân chính khiến tính tình Cố Lệ lạnh lùng cá tính. Một ngày này thu hoạch được tương đối khá, Đường Thi hài lòng ôm sách vở mượn từ thư viện về, binh sĩ canh gác của đại viện quân đội cũng quen biết Đường Thi, nên Đường Thi rất thuận lợi vào đại viện. Đường Thi ôm vài cuốn sách cùng đi, coi như không nặng nhưng tay cũng có chút mỏi, thấy có chỗ mát thì đi tới, để sách xuống, vuốt vuốt cánh tay hoạt động một chút. "Cần giúp đỡ không?" Đột nhiên, một giọng nói ôn nhu trong sáng vang lên sau lưng, nghe thấy giọng nói này, Đường Thi cảm thấy lỗ tai như được một làn gió nhẹ nhàng thổi qua, trầm ấm, dịu dàng. Đợi thấy rõ chủ nhân giọng nói, ánh mắt Đường Thi lóe lên tia kinh diễm, đây là một chàng trai trẻ tuổi minh chứng tốt nhất cho từ quý công tử hoàn mỹ. Sợi tóc ngắn vừa phải mềm mại rủ xuống trán, gió hè lơ đãng thổi những sợi tóc của anh bay bay, gió thoáng qua một cái, sợi tóc lại nhẹ nhàng rủ xuống về vị trí cũ, gương mặt tinh xảo là chân chân chính chính ôn nhuận như ngọc, lúc này chàng trai cúi đầu, ánh mắt chứa đầy ý cười nhìn thẳng Đường Thi, làm cho kinh diễm trong mắt Đường Thi lộ rõ. Lần đầu tiên trông thấy Hạ Cảnh, Đường Thi cũng không che giấu chút nào việc cô thưởng thức Hạ Cảnh, thật sự là mọi người đều có lòng thích cái đẹp, mà từ trước đến nay Đường Thi không cách nào ngăn cản bản thân lộ ra thiện ý với người ôn nhu. "Cô nhóc, xin chào, anh là Hạ Cảnh, em có thể gọi anh là anh Hạ Cảnh." Hạ Cảnh cười ôn hòa. Đường Thi nghe thấy lời nói này của Hạ Cảnh, rốt cục mới bỏ được sắc đẹp mà lấy lại tinh thần, nghĩ đến vừa rồi cô nhìn chằm chằm một chàng trai đến xuất thần, chợt cảm thấy mặt nóng đến hoảng, nhưng Đường Thi không muốn để mình xấu mặt nữa. "Xin chào, em là Đường Thi." Về phần tiếng anh Hạ Cảnh, Đường Thi phát hiện, đối mặt với Hạ Cảnh, cô không cách nào nói ra miệng. Đối mặt với Đoạn Thích đang ở độ tuổi thanh thiếu niên, ngược lại cô không có chút áp lực nào, coi như là già mà giả bộ nai tơ, nhưng đối mặt với Hạ Cảnh, nhìn qua chính là một chàng trai khoảng chừng hai mươi tuổi, Đường Thi lại có cảm giác đối mặt với người đồng lứa, cô nói người đồng lứa chính là tuổi kiếp trước của cô. "Em ở đâu anh giúp em cầm về." Không đợi Đường Thi ngăn cản, Hạ Cảnh đã ôm lấy vài cuốn sách kia. Đường Thi: "Em ở Đoạn gia." Tốt thôi, có người tự đưa tới cửa làm lao động, cô còn có thể nhìn mỹ nhân nhiều thêm một chút. Hạ Cảnh ngẩn người, cười nhìn Đường Thi: "Hóa ra em chính là cô nhóc gần đây vào ở Đoạn gia à, quả nhiên đáng yêu giống như bà Đoạn nói." "Cảm ơn." Bà Đoạn, rốt cuộc ở dưới tình huống cháu không biết bà đã khen cháu thế nào vậy. "Em thích xem tiểu thuyết trinh thám sao? Thật xin lỗi, không cẩn thận nhìn thấy tên một quyển sách." Đường Thi lắc đầu: "Không sao, cái này cũng không phải cái gì không nhìn được, em rất thích loại tiểu thuyết này, còn có tất cả mọi thứ liên quan tới cái này." Hạ Cảnh cúi đầu nhìn Đường Thi cười: "Thật là đúng dịp, mặc dù ở phương diện này anh không tính là yêu nhất, nhưng cũng sẽ thường xuyên nhìn một chút, gần đây anh đang theo dõi một bộ truyện đăng nhiều kỳ của Vô Gian." Đường Thi kinh ngạc nhìn Hạ Cảnh nói: "Em cũng đang theo dõi, trong khoảng thời gian này, truyện hot nhất của Người Trinh Thám chính là truyện đăng nhiều kỳ của tiền bối Vô Gian." Đường Thi đương nhiên cũng sẽ theo dõi tiểu thuyết, bây giờ cô đang theo dõi truyện Mật Thất Kinh Khủng được đăng nhiều kỳ của Vô Gian tiền bối, nội dung tiểu thuyết thu phóng tự nhiên, chặt chẽ logic, hơn nữa bầu không khí luôn có sự căng thẳng bao phủ làm Đường Thi thấy muốn ngừng mà không ngừng được. Trong khoảng thời gian này, Đường Thi cũng dần dần hiểu rõ, thế giới này, cùng cuộc đời trước của cô có chút xíu khác biệt, ví dụ như một vài tạp chí nổi danh hiện tại, kiếp trước cô đều chưa từng nghe, về phần có phải mai danh ẩn tích hay không, hôm nay Đường Thi đến thư viện cũng không uổng phí. Thế giới này vẫn không khác quá lớn so với thế giới kiếp trước của cô, nên chắc chắn có quỹ tích lịch sử, nhưng một vài tên của tạp chí, báo chí, truyền thông, còn có tiệm sách đều có chút khác biệt, ví dụ như tiệm sách Tân Hoa, thế giới này không có tiệm sách nào tên là Tân Hoa, nhưng Đường Thi tra ra được, tiệm sách phù hợp với quỹ tích phát triển của tiệm sách Tân Hoa gọi là tiệm sách Minh Hoa. Phát hiện này khiến Đường Thi ngạc nhiên rất lâu, cũng ở trong tiệm sách ngây ngốc cả buổi trưa, lại càng tìm ra nhiều chứng cứ, kết quả, vẫn khiến Đường Thi không thể cãi lại. Nhập gia tùy tục, Đường Thi rất nhanh liền từ bỏ vùng vẫy, bởi vì cô đứng ở mảnh đất này hay nói cách khác cũng là mảnh đất kia. "Tiền bối Vô Gian?" Hạ Cảnh đưa ra nghi vấn của mình. Đường Thi ngượng ngùng cười một tiếng: "Gần đây em gửi bản thảo cho Người Trinh Thám, bài viết được dùng, nói không chừng, qua không bao lâu nữa, em sẽ trở thành tác giả ký kết với Người Trinh Thám." Hạ Cảnh sáng tỏ: "Đường Đường thật lợi hại." Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đường Thi, Hạ Cảnh giải thích: "Bà Đoạn gọi em như vậy, đây chắc là nhũ danh của em, anh có thể gọi em như vậy không?" "Có thể, tất cả mọi người đều gọi như vậy." Tên cũng chỉ là một danh hiệu, Đường Thi không cảm thấy có cái gì, nhất là, hiện tại những người quen biết cô trên cơ bản đều gọi cô như vậy, cũng không thiếu một Hạ Cảnh. "Bút danh của Đường Đường là gì? Đợi tạp chí ra tuần san mới, anh đi xem một chút, nói không chừng có thể gợi ý cho em một chút." "Đường thi tam bách thủ, đường là đường trong bánh kẹo kia, khụ, chính là cái này." Mặt Đường Thi có chút đỏ, từ bút danh này có thể thấy được cô rất kém khoản đặt tên, chẳng qua bút danh kiếp trước của cô cũng là cái này, có thể nói, rất có tình yêu, rất chung thủy. Hạ Cảnh nhịn không được cười khẽ một tiếng, mặt Đường Thi càng đỏ hơn, đặt tên không ra sao cũng không phải cô tự nguyện a. Đoạn Thích dựa lưng vào cửa nhà thấy cảnh này, vẻ mặt đen xuống trong nháy mắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]