🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thanh Thần nằm ngủ trên đám cỏ được hai người Cao Tự và Lạm Tranh mang về, y mở choàng mắt ra ngồi bật dậy, cứ như bị gì đó điều khiển hoặc như một loại bản năng đã ăn sâu trong linh hồn của mình, y vậy mà lại vô thức nhìn về phía hai người Cao Tự và Lạm Tranh đang dựa vào nhau, một người thì ngủ gật gù, một người thì ngồi thẳng lưng canh gác.

Không biết bản thân y bị gì lại vô thức đứng lên, đi về phía hai người kia.

Bên trong hang là Bạch Vĩ đang nằm trên tấm thảm dày ngủ ngon lành, nhưng chắc đang nằm mơ thấy gì đó mà chân mày cau lại, còn Hoàn Nhi nằm cách đó không xa lại ngoan ngoãn nằm im trong chăn mà ngủ.

Chỉ có hai bóng dáng của hai người kia được ngọn lửa trong hang hắt lên mặt hang nhảy múa theo ngọn lửa.

Cao Tự cảm giác có người lại gần, khẽ quay đầu lại ngẩng đầu nhìn người đang đến gần mình, nhưng còn chưa kịp thấy người đến là ai, thì một cỗ khí tản mạn, mang theo mùi thuốc nhàn nhạt cùng với hơi thở nhẹ nhàng lại có chút gấp rút, bàn tay của người nọ có chút run rẩy và lạnh lẽo nâng hai má của Cao Tự lên, bắt hắn nhìn y.

Bấy giờ Cao Tự mới nhận ra người đến là ai, hắn khẽ cười, nhẹ giọng hỏi. "Anh khát nước à?".

Thanh Thần vẫn im lặng không nói, đáy mắt đen láy nhìn sâu vào đôi con ngươi đen nhánh lấp lánh được ngọn lửa hắt lên một loại ấm áp kì lạ.

Thấy Thanh Thần chẳng nói gì lại cứ như người thất thần, mà mặt mình lại còn bị y nâng lên như vậy khiến hắn có chút ngượng ngùng, hỏi. "Anh gặp ác mộng sao?".

Lúc này Thanh Thần mới gật nhẹ đầu, giọng có chút khàn do mới thức dậy. "Tôi bị ai đó khóc làm đánh thức".

Cao Tự nghiêng đầu sang một bên tò mò hỏi. "Không có ai khóc trong đây cả, anh bị thứ đó quấy phá chăng? Nãy giờ tôi không thấy ai khóc cả".

Thanh Thần có chút hoài nghi y chăm chú nhìn vào ánh mắt Cao Tự, cứ như y muốn xác định thứ gì đó nên mới nhìn Cao Tự một lúc, sau đó lại chuyển dời ánh mắt lên Lạm Tranh đang gật gù ngủ không sâu giấc bên cạnh, mãi đến khi đợi cảm xúc lắng xuống một chút liền thả tay mình xuống, cúi đầu nghĩ, Cao Tự thấy y rơi vào trầm tư liền nhẹ giọng hỏi. "Sao vậy người đó khóc đánh thức làm đau anh à? Quan trọng lắm sao?".

Thanh Thần đứng lên, đi về phía chỗ mình vừa ngủ ban nãy, Cao Tự cứ nghĩ Thanh Thần sẽ chẳng trả lời hắn đâu, vì thế quay lưng lại tiếp tục canh gác.

"Không rõ, tôi chỉ là không muốn để người đó khóc". Thanh Thần thản nhiên trả lời lại.

Cao Tự kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía khu rừng bên ngoài, giọng hắn thả rất nhẹ như một làn gió nhẹ trong đêm. "Vậy hẳn là rất quan trọng rồi".

Hoàn Nhi đang ngủ thì bị giọng nói của Cố Thiên Tửu đánh thức, cô mơ hồ quen đường quen nẻo vẫn nhắm mắt, trả lời lại Cố Thiên Tửu.

Hoàn Nhi: Cố nhi, trẫm đang ngủ rất ngon, ngươi vậy mà lại đánh thức trẫm lúc nửa đêm thế này chắc là có chuyện quan trọng đi, nếu còn không phải là chuyện quan trọng, đợi trẫm ra được khỏi đây liền chém đầu ngươi.

Cố Thiên Tửu: Haha, làm phiền cậu rồi, tớ không biết là cậu đang ngủ.

Hoàn Nhi: Bên cậu trời đang sáng à?



Cố Thiên Tửu: Không, đang là nửa đêm.

Hoàn Nhi: Ồ, hóa ra là chạy cùng dòng thời gian à?

Cố Thiên Tửu: Có lẽ vậy.

Hoàn Nhi: Vậy cho thần thiếp mạng phép hỏi thẳng nhé!?

Cố Thiên Tửu: Ừm, cậu hỏi đi.

Hoàn Nhi: Mẹ nó, nếu bên kia đang là nửa đêm thì cậu không ngủ đi ngồi dậy nói chuyện với tớ làm gì!? Cả ngày hôm nay tớ mệt lắm đó!

Cố Thiên Tửu: Làm sao lại mệt, không phải đang ở trong hang động sao?

Hoàn Nhi: Ừm đúng rồi, nhưng mấy nay cái cơ thể của nữ chính này hình như ngủ không đủ giấc, liên tục bị giật mình, hại tớ mấy nay ngủ chẳng ngon.

Cố Thiên Tửu: Cậu còn rơi vào không gian tối nữa không?

Hoàn Nhi: Kể từ lần đầu thì hết rồi.

Cố Thiên Tửu:?

Hoàn Nhi: Không biết vì sao lại bị như vậy, nhưng kể từ lần NPC kia xuất hiện thì không còn rơi vào không gian kia nữa, thế giới này vẫn sẽ vận hành.

Hoàn Nhi mở hé mắt ra, thấy Thanh Thần đi về ổ của mình tiếp tục nằm tiếp, sau đó cô lại nhắm mắt lại, nói chuyện tiếp với Cố Thiên Tửu.

Hoàn Nhi: Ban nãy Thanh Thần vừa mới rời giường này, y vẫn hoạt động như bình thường.

Cố Thiên Tửu: Cái gì? Thế dạo gần đây có nhân vật nào cậu thấy khả nghi không?

Hoàn Nhi: Khả nghi thế nào?

Cố Thiên Tửu: Kiểu như hành động hay lời nói khiến cậu cảm thấy thay đổi ấy, kiểu giống với OOC ấy.

Hoàn Nhi: Hai nhân vật kia tớ không biết, nhưng hoàng tử thì vẫn vậy, Thanh Thần thì vẫn là một binh thần bình thường, chưa thấy có gì gọi là OOC cả.

Cố Thiên Tửu: Vậy ư?

Hoàn Nhi: Ừm, sao vậy điều này liên quan gì đến việc rơi vào trạng thái đóng băng thời gian.

Cố Thiên Tửu: Tớ chỉ nghi ngờ nếu nhân vật trong thế giới đó OOC thì dòng thời gian chắc chắn sẽ thay đổi.

Hoàn Nhi: Ý cậu là nếu nhân vật đó có ý thức của một con người thì đồng nghĩa với việc dòng thời gian đó không thể đóng băng mà phải tiếp tục vận hành sao?

Cố Thiên Tửu: Có thể nói là như vậy.

Hoàn Nhi: Điều gì sẽ xảy ra nếu nhân vật có ý thức của mình?

Cố Thiên Tửu: Tớ không biết, nhưng sẽ giống như hiện tại là dòng thế giới vẫn sẽ chạy tiếp tục, có khi nhân vật đó sẽ tự động cho chạy luôn cốt truyện chính, và thay đổi luôn nội dung truyện.

Hoàn Nhi: Cái gì? Không phải cậu nói không thể thay đổi nội dung truyện sao?

Cố Thiên Tửu: Nhưng nếu quy định này chỉ lập ra cho tớ thì sao?

Hoàn Nhi: Mẹ kiếp, vậy chẳng phải cậu sẽ mất năng lực thay đổi cốt truyện sao?



Cố Thiên Tửu: Vì vậy tớ muốn cậu để ý các nhân vật trong truyện.

Hoàn Nhi: Bằng cách nào? Tớ không có những hiểu biết về nhân vật!

Cố Thiên Tửu: Cậu chỉ cần biết rằng ngoài Thanh Thần và những NPC đột nhiên xuất hiện và gia nhập đội với mong muốn là bảo vệ Bạch Vĩ ra thì những nhân vật còn lại đều mang sát ý với Bạch Vĩ.

Hoàn Nhi: Tại sao cứ phải là mang sát ý?

Cố Thiên Tửu: Tớ không rõ cũng có thể như cậu nói vậy không mang sát ý nhưng lại có suy nghĩ khác, quả thật việc để phân biệt một nhân vật OOC là chuyện không dễ dàng gì cả, ngoài nhân vật chủ chốt của câu truyện thì quả thật nhân vật nào cũng có thể OOC với nhiều lý do khác ngoài giết Bạch Vĩ.

Hoàn Nhi: Uầy vậy phải làm sao?

Cố Thiên Tửu: Kể tớ nghe những chuyện xảy ra khi chương truyện kết thúc.

Hoàn Nhi: Làm sao tớ biết khi nào chương truyện kết thúc?

Cố Thiên Tửu: Khoảng thời gian cốt truyện bắt đầu chạy tiếp thì cậu không thể hành động theo ý mình.

Hoàn Nhi: Ể?! Đúng nha, quả thật có một khoảng thời gian tớ không thể điều khiển được cơ thể này, cứ như bị ai đó điều khiển vậy!

Cố Thiên Tửu: Ừ, vì thế nên khi cậu dành được quyền điều khiển được cơ thể thì thời gian cốt truyện đã kết thúc, từ khoảng thời gian đó cậu quan sát hành động của mọi người, ai có biểu hiện lạ hay nói gì đó lạ thì cậu nói với tớ ngay.

Hoàn Nhi: Nói với cậu để làm gì?

Cố Thiên Tửu: Giết nhân vật đó, tránh cho dòng thế giới bị thay đổi.

Hoàn Nhi:...

Cố Thiên Tửu: Vậy hôm nay có ai hay nhân vật nào nói những chuyện gì không?

Hoàn Nhi: Nếu chuyện thì có đó.

Cố Thiên Tửu: Ai?

Hoàn Nhi: Cao Tự và Lạm Tranh.

Cố Thiên Tửu:...Nói rõ hơn.

Hoàn Nhi: Lạm Tranh cũng chẳng nói gì làm tớ quá chú ý, hình tượng của anh ta trong đầu tớ là một tên hay cười, và vô ưu vô lo. Nhưng Cao Tự lại khác, tớ cứ cảm thấy trên người tên đó có gì đó rất quen thuộc.

Cố Thiên Tửu: Hắn nói gì?

Hoàn Nhi: Hắn nói nếu hoàng tử lên ngôi vua thì đừng quên những khổ đau ở hiện tại, lại còn bảo hắn có lẽ cái chết của hắn không xa lắm, còn nói nếu bản thân hắn sống qua khu rừng này thì muốn trung thành với hoàng tử.

Cố Thiên Tửu: Đây không phải thiết lập nhân vật.

Hoàn Nhi: Làm sao cậu biết? Cậu có phải người tạo ra NPC này đâu?

Cố Thiên Tửu: Ừm thật ra cả hai người đó đều là NPC tớ thêm vào để bảo vệ mọi người.

Hoàn Nhi:!!! Cậu vậy mà nói dối! Mà thôi chuyện này không quan trọng, vì sao cậu lại thấy hắn OOC.

Cố Thiên Tửu:...



Hoàn Nhi: Cậu không biết mà cũng nói như vậy sao?

Cố Thiên Tửu: Linh cảm của tớ thôi, nhưng tớ vẫn phải trừ khử NPC này.

Hoàn Nhi: Nhưng dù sao cũng là NPC cậu thêm vào, cậu thật sự muốn loại bỏ hắn sao?

Cố Thiên Tửu: Ừ, dù sao thì mạng sống của cậu và dòng thế giới đó vẫn quan trọng hơn, tớ chỉ sợ hắn sẽ lây nhiễm khả năng nhận được ý thức này cho những nhân vật khác, nếu việc này xảy ra thì tớ không chắc có thể xử lý được.

Hoàn Nhi: Vậy cậu muốn làm gì hắn, chẳng lẽ bây giờ cậu muốn một phát đăng truyện là hang bị tấn công bất ngờ rồi Cao Tự bị đâm chết hả?

Cố Thiên Tửu: Haha, không phải, tớ vẫn sẽ để hắn có ích hơn, để hắn làm tấm khiên cho mọi người.

Hoàn Nhi: Nhưng nếu cậu giết những NPC đó rồi thì cậu có để thêm NPC vào nữa không?

Cố Thiên Tửu: Vẫn còn.

Hòan Nhi: Lỡ đâu lại OOC thì sao?

Cố Thiên Tửu: OOC lần nào giết lần đó.

Hoàn Nhi tuy không nghe thấy được giọng nói của Thiên Tửu, nhưng cô có thể cảm nhận được sự lạnh lùng nhẫn tâm đó từ những lời nói đó, khiến Hoàn Nhi vô thức cau mày lại bất giác lạnh sống lưng.

Hoàn Nhi: Cố Thiên Tửu này, không biết vì một linh cảm gì đó mà tớ cảm thấy rằng cậu không yêu bản thân của mình...

Cố Thiên Tửu:...Vì sao cậu lại nói vậy?

Hoàn Nhi: Không rõ, nhưng tớ cứ có một dự cảm không lành nếu như cậu giết NPC cậu tạo ra thì người chịu thiệt sẽ là cậu vậy, tớ chỉ mong đây chỉ là do tớ nghĩ nhiều thôi.

Cố Thiên Tửu:...Ừm, cậu nghĩ nhiều rồi, tớ vẫn ổn. Thôi mau đi ngủ đi, tớ sẽ tạm thời cho mọi người nghỉ ngơi, nếu dòng thế giới đã tự chạy thì tớ cũng không cần lo viết thời gian trong truyện dài hơn rồi.

Hoàn Nhi: Ừm, cậu nghỉ ngơi vài ngày đi, đừng viết truyện nữa đợi khi nào bọn tớ hồi phục ổn rồi thì lại nói với cậu.

Cố Thiên Tửu: Ừ, ngủ ngon.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.