Tư Đồ Thuần nắm lấy tay Tân Tử cọ cọ mặt vào lồng bàn tay hắn.
- Chú có bị đau ở đâu không? Chú cởi áo ra, để em xem cho chú.
Tân Tử không trả lời, mà khom người xuống.
Tay Tân Tử luồn qua eo cô, môi chạm môi, nụ hôn tôi nhẹ nhàng như trấn an.
Tư Đồ Thuần không đẩy hắn ra mà thuận theo nụ hôn của hắn mà hôn đáp trả lại, tuy đầu Tư Đồ Thuần vẫn có chút đau, cả cơ thể như bị xe nghiền qua, nhưng lúc được Tân Tử hôn, tuy đau đớn vẫn không thuyên giảm, nhưng trong lòng như được hắn vuốt ve an ủi, tim như bị nhúng vào mật ngọt, dễ chịu lại ấm áp.
Tâm trạng Tư Đồ Thuần thả lỏng không ít.
So với tự đối mặt một mình, Tư Đồ Thuần vẫn thích có người bên cạnh chăm sóc hơn, nếu người đó là Tân Tử thì tốt hơn nhiều lắm.
Tân lão gia vừa đẩy cửa vào nhìn thấy cảnh khiến người khác đỏ mặt, liền đóng cửa lại.
A Trụ phía sau tất nhiên cũng nhìn thấy.
Hai người tuy không lên tiếng nhưng ai cũng thống nhất, sau này mỗi lần vào phòng bệnh của Tư Đồ Thuần nhất định sẽ gõ cửa, bên trong không có người trả lời bọn họ nhất định không đi vào.
Lúc hai người tách nhau ra, hai má Tư Đồ Thuần ửng hồng nhìn qua có chút huyết sắc hơn lúc nãy rất nhiều.
Tân Tử kết thúc nụ hôn còn hôn nhẹ lên trán cô một cái mới lên tiếng:" Bác sĩ nói em và con đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-tro-thanh-nam-chinh-cuoc-doi-toi/2611328/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.