Này! Bớt mâu thuẫn tý đi được không hả?? Tại sao hai đứa đều đánh người mà một đứa phải đến lớp còn một đứa phải ở nhà? Thêm nữa, ông biết đi học mấy cái lễ nghi đó vô ích còn bắt tôi đi là thế nào?? Hèm ~ Kêu gào cho có lệ thôi, chứ thật ra tôi cũng đang muốn đi học vài thứ để tự bảo vệ bản thân. Trong cái rủi lại có cái may, xong rồi, giờ thì tha hồ đi học mà không lo bị ai nghi ngờ hay tra hỏi. “Mình à, sao lại bắt con nghỉ học chứ??” Mẹ kế hiển nhiên không đồng tình với quyết định đầy mâu thuẫn của bố, lập tức nhào đến khóc lóc. Phải rồi, con gái quý, chỗ dựa sau này của bà ấy, không bênh sao được “Chuyện này giải quyết như thế không ổn!” “Không ổn? Cái gì không ổn?” Dại rồi mẹ kế ơi! Chẳng lẽ bà không biết loại đàn ông trọng sĩ diện này coi mặt mũi mình còn hơn mạng hay sao, tự dưng nói quyết định của ông ta không ổn khác nào vả mặt ông ấy. Quả nhiên, nhìn vẻ mặt bố hờ đang bừng bừng tức giận kia thì biết.. Đúng là khôn ba năm dại một giờ, bênh con cũng nên bình tĩnh! “Mình à, em nói này...” Mẹ kế phát hiện bản thân lỡ lời lập tức xoa dịu “Kìa, mình đi đâu thế??” “...” Không khí trong phòng ăn giảm nhiệt khá nhiều, chỉ còn ba người trẻ tuổi chúng tôi đang im lìm nhìn theo bóng dáng hai người lớn đang hừng hực khí thế đi khuất sau cửa phòng ăn. Tuấn Anh khẽ liếc tôi một cái, đôi mắt đầy tán thưởng gật đầu. “Giống mẹ thật đó!” Anh trai xoa xoa mái tóc dài của tôi, vui vẻ nói “Thật xinh đẹp! Bảo sao khi nãy bố nhìn em kinh ngạc như vậy!” “Ừm..” Tôi gật đầu đồng tình, quả nhiên Tịnh Nhi này giống mẹ đến 7-8 phần. Những đường nét sắc sảo kết hợp với sự nhu hòa một cách hoàn hảo, một người nhìn qua đã thấy cái đẹp ấy quá mạnh mẽ, khác hẳn vẻ xinh đẹp thanh thuần động lòng người của Ngọc Nhi.. Câu khen này đánh trúng tim của Ngọc Nhi, cô nàng đang hậm hực vì khi nãy bị ông bố hờ đá khỏi mấy lớp học thượng lưu, cấm túc một cách có hàm ý. Nay lại thêm sự tức giận do thất vọng vì ông ta đang chung sống với mẹ mình mà lại dám có suy nghĩ về người phụ nữ khác! Người phụ nữ ấy không ai khác chính là mẹ của Tịnh Nhi này đây! “Sao thế Ngọc Nhi?” Tuấn Anh nhếch môi liếc qua, anh trai này dường như không còn chút hứng thú với nữ chính nữa.. thậm chí cách nói chuyện giờ đây còn có chút ghét bỏ và đề phòng “Có gì không đồng tình với quyết định của bố à?” “Dạ..” Ngọc Nhi như cảm nhận được sự ghét bỏ của Tuấn Anh, cúi đầu dịu dàng “Không ạ, em thấy bố làm như vậy rất đúng!” “Thế sao? Vậy hai đứa có muốn kể lại đầu đuôi câu chuyện cho anh nghe không??” . . . Hôm sau tôi có hẹn với Hòa An tại phòng khám tư của anh ta. Dạo này thường xuyên đến đây kiểm tra sức khỏe nên cũng có chút quen thuộc. Dừng xe bên đường, sau đó xuống đi bộ qua một cánh cổng lớn, tiếp đến là khoảng khuôn viên khá rộng rãi trồng đầy hoa và cây cảnh. “A!” “Này, mắt để đi đâu thế??” “Chính cậu đâm vào tôi mà!!” Hừ, tác giả đại nhân bà có thể bớt nhàm chán hơn không?? Thiếu gì cách gặp người mà cứ nhất quyết bắt chúng tôi phải va chạm nảy lửa một cách phi lô gic và hệt phim Hàn thế này chứ?? Đáng ghét, đã vậy còn đau hết mũi.. “Ồ, là cậu à?” “Hạ Vũ??” Tôi xoa mũi nhìn lên, chậc, mình thật là có duyên với cặp đôi gen tốt quá mà! Không đi cùng cô em sẽ gặp ngay ông anh! Hạ Vũ vẫn mặc đồng phục trường, nhưng cái áo trắng đồng phục đã dính đầy bụi đất, vài chỗ còn rách nát tả tơi cực kì. Chắc lại vừa đi đánh nhau về đây mà.. Hình như cậu chàng còn bị thương nên phải tới đây băng bó, xem bàn tay trắng bốp kia thì hiểu rồi. Grrr ~ Con trai tôi sau này mà dám suốt ngày đi đánh nhau tôi nhất định sẽ xử lý nó! Ừm.. làm thế có lẽ không ổn, cấm nó đánh nhau mình lại còn đi đánh nó.. Mẹ ơi, dạy con thật khó, nghĩ thôi đã thấy nan giải! Thôi, sau này lấy chồng sinh con rồi tính tiếp vậy.. Mà này, sao cô em Hạ Lam kinh doanh siêu như vậy còn ông anh Hạ Vũ này lại phế đến thế? Hay do bị so sánh với em gái nhiều tự thấy mình kém cỏi nên sa đọa vào ăn chơi rồi đú đởn đánh nhau các kiểu?? Không thấy đúng lắm.. Theo lô gic của truyện não tàn này thì chả có công tử đẹp trai con nhà giàu lạnh lùng cool ngầu.. nào là phế vật hết! Chả lẽ.. Bạn Hạ Vũ lại là chủ băng nhóm xã hội đen nào đó?? Ahaha vậy chắc buồn cười lắm, tên Vũ họ Hạ, bên Tung Của là tên con gái đó!! “Quên luôn mặt bạn cùng bàn rồi à?” “Haha~” Tôi cười ruồi, thu lại cái nhìn xét đoán “Không nghĩ lại gặp cậu ở đây!” “Tại sao?” Cậu ta nhếch môi khoe ra vết thương đã được băng bó cẩn thận “Tôi hay đánh lộn như vậy, bị thương là chuyện bình thường.. “ “...” “Hay trong lòng cậu.. Thật sự nghĩ tôi là cao thủ?” Thằng nhóc này đang ảo cái gì vậy trời?? Bình thường thấy cậu ta ít nói ít cười còn nghĩ đây là kẻ bình thường nhất trong truyện. Ngờ đâu tôi đã nhầm! Đây đích thị là truyền nhân mặt dày tưng tửng của bạn Trung Kiên!! Chẹp, làm cái vẻ cool ngầu, còn tiến sát vô mặt chị đây làm chi? Chú em còn nhỏ lắm, chị đã hai mấy tuổi đầu làm sao dám để phi công trẻ lái bậy bạ chứ!! Không nên hại đến mầm non tương lai của tổ quốc.. Làm thế là thất đức... “Cậu con nhà giàu mà.. Chả lẽ không có bác sĩ riêng mà phải đến phòng khám tư thế này??” Tôi lui lại, thận trọng đáp trả. Hạ Vũ thấy tôi không bị mĩ nam kế của cậu ta mê hoặc thì hơi ngẩn ra một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục trạng thái bình thường. Có điều.. Hình như ánh mắt cậu ta nhìn tôi hơi bị lạ!! Này.. Có khi nào sẽ giống mấy truyện ngôn cẩu huyết, nhân vật nam thấy nhân vật nữ không quan tâm đến mình, sau đó nảy sinh hứng thú: “Cô ta thật khác biệt, thật thú vị..” Bla bla gì gì đó.. Sau đó cậu ta sẽ quay sang yêu tôi rồi điên cuồng theo đuổi tôi không ta?? Ặc, lại bắt đầu tưởng tượng rồi!! Tỉnh mau!! Tác giả đại nhân chắc chắn sẽ không nhai lại mấy tình huống cũ rích rẻ tiền này đâu! “Haha, bị cậu đoán đúng rồi!” Hạ Vũ nhét hai tay vào túi quần, chuẩn bị quay người đi “Tôi đưa bạn đến đây tiện thể băng bó luôn. Thật ra, nếu để bác sĩ riêng băng bó cho nhất định tôi sẽ gặp rắc rối với bố mẹ!” “Vậy à??” Tôi đâu có hỏi tường tận, cậu khai báo làm gì? “Ừm, thôi tôi đi lấy xe đây!” Hạ Vũ bước nhanh “Bạn tôi sắp xong rồi!” “Tạm biệt!” “Hẹn gặp lại trên lớp!” Nhìn bóng lưng cao lớn của Hạ Vũ đi khỏi, tôi cũng xoay người tiến vào bên trong. Phòng khám tư của Hòa An là một phòng khám lớn, hạng sang ở trung tâm thành phố. Cái này.. thật ra nói là phòng khám, không bằng gọi nó là bệnh viện luôn đi. Khhôn viên rộng lớn trồng đầy cây xanh, những phòng bệnh cho bệnh nhân lưu trú hoặc di động, các phòng ban riêng biệt.. Tất cả đều có đầy đủ. Chỗ làm việc của Hòa An nằm ở cuối hành lang tầng 5, đó là trụ sở của khoa tâm lý và thần kinh. Hòa An tuy học rộng hiểu nhiều, nhưng thứ anh ta am tường nhất là về trị liệu tâm lý nên mới chọn tọa lạc chỗ này. Thông thường khi tôi đến lái xe đã gọi điện cho thư kí riêng của Hòa An để sắp xếp lịch gặp nên không cần xếp hàng, tới nới một cái có thể lập tức đi vào. Có đãi ngộ hạng Vip thế này hoàn toàn là nhờ có mối quan hệ của Tuấn Anh và sự hứng thú của bác sĩ điên với thực đơn Tường Vy đem đến. Chậc, nhắc tới Tường Vy.. Cô nàng cũng thật tội nghiệp. Tất nhiên tôi không phải thánh mẫu mà có thể bao dung toàn bộ tội lỗi của nhân loại. Nhưng mà.. “Tạm biệt!” “Ừm, hẹn gặp lại!” Đang mải miết suy nghĩ, tự dưng một tiếng nói quen thuộc lọt vào tai. Tôi tròn mắt nhìn qua sau đó lập tức lánh vào một góc tường đợi người đó đi khuất. Ngọc Nhi?? Ngọc Nhi sao lại đến đây vậy trời???? Chả lẽ.. Sức hút mãnh liệt của nữ chính đã ảnh hưởng đến cả tên Hòa An thiên tài này rồi hay sao???? * Ế, hôm nay tự dưng tìm được một truyện xuyên thư khá giống cái mình viết. Cũng nói về một nàng xuyên vô nữ phụ béo ú mập mạp, tên nó là: Khi nàng sumo quật khởi:)) Nàng nào đã đọc qua cái này, thỉnh không nghĩ mình đạo ý tưởng, vì bây giờ mình mới biết đến nó =)))) Haha, thanh minh mà như thú tội ấy, mùi mờ ám nồng nặc luôn ~~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]