Có biệt thự lớn như vậy, Đào Tiểu Miêu không muốn phải dọn qua chung cư kia. Nhưng mà nơi đó lại gần trường học...... Biết đâu hắn chịu đi học thì sao.
Ai nha, thật là rối rắm.
Khương Thành Hoài hướng lầu hai gọi cô: "Mày mà không xuống ta sẽ mang cơm đem đổ."
"Meo!" Cô nhảy ra, cao giọng kháng nghị. Sao ngươi dám làm thế!
Thì ra cô vẫn luôn ở hành lang lầu hai chơi, ở trên đó có một cái ngôi cao nhỏ làm bằng gỗ tinh xảo, đó chính là phương tiện để người đứng ở phía trên, quan sát lầu một.
Từ sau lan can, một cái đầu nhỏ thò ra, nãi thanh nãi khí hướng Khương Thành Hoài kêu.
Ta lập tức liền xuống dưới ăn!
Lan can cũng không phải kề sát ngôi cao* bên cạnh, phía trước còn có một điều gạch** nhỏ. Đào Tiểu Miêu đi đường cũng không thẳng gì cả, một hai cứ phải vòng qua từng cây lan can, vòng trái vòng phải, đi theo hình chữ S.
(*) (**) Chỗ này mình có tra thử nhưng mà cũng không hiểu nghĩa của chúng, ai biết thì giúp mình nha.
Cô thích hướng chỗ cao mà bò, ở ngôi cao bên cạnh cũng không có chút sợ hãi, đi rất vững chắc, lại làm Khương Thành Hoài hãi hùng khiếp vía.
"Tiểu Miêu, mày đừng ở trên kia, té xuống thì làm sao bây giờ?" Dứt lời, Khương Thành Hoài đi nhanh đến, muốn lên lầu ôm cô xuống.
Thân thể này của Đào Tiểu Miêu đã gần hai tháng, đi trên những nơi thế này chẳng phải rất dễ dàng sao, cô liếc Khương Thành Hoài một cái, nghĩ thầm, ngươi lại coi thường khả năng cân bằng của ta.
Không đợi Khương Thành Hoài đi lên, cô đã chạy đến chỗ cầu thang, vì để nhanh chóng được ăn thịt, cô nghĩ nghĩ, đem cái bụng dán trên tay vịn, bốn cái chân mở ra, nắm chắc liền trượt từ phía trên xuống dưới.
Khương Thành Hoài nheo mắt. Cô dám xem tay vịn cầu thang thành thang trượt? Không sợ ngã lại đập mặt xuống đất à?
Hắn tự giác vươn tay ra, đứng dưới lầu tiếp cô, nhưng Đào Tiểu Miêu giống như một viên đạn nhỏ, không chỉ không giảm tốc độ, lúc trượt hết thanh vịn còn ở trên không trung vọt một đoạn, điêu chỉnh tốt tư thế liền vững vàng đáp đất.
Cúi đầu, liếm liếm cái bụng đầy lông. Trượt từ trên xuống khiến bụng cô cọ cọ đến nóng lên.
Khương Thành Hoài bất đắc dĩ cực kỳ, muốn dạy dỗ Đào Tiểu Miêu một chút nhưng lại luyến tiếc. Hắn cảm thấy chính mình cần lên mạng tra thử một chút người khác quản mèo nhà của họ như thế nào?
Xem cô "chơi thang trượt" thành thạo như vậy, tuyệt đối đã từng làm không ít lần.
Vừa buông chén xuống liền thấy Đào Tiểu Miêu vui vẻ chạy tới, hự hự ăn đến thật ngon. Cũng chỉ có thời điểm này Khương Thành Hoài mới có thể sờ sờ cô.
Vì ăn, cô sẽ không trốn.
Hắn làm nguyên một chén đầy, không giống những con mèo lớn khác, chúng khẳng định ăn không hết, còn Đào Tiểu Miêu không những ăn xong rồi, cô còn liếm chén. Hôm nay Khương Thành Hoài còn luộc một quả trứng gà trộn vào, thơm quá à.
Khương Thành Hoài xem cái bụng nhỏ của cô ăn đến phình phình mà vẫn chưa chịu buông chén liền ôm cô ra bên ngoài tiêu thực.
"Được rồi, đừng ăn nữa, mày ăn nhiều lắm rồi."
Đào Tiểu Miêu giãy giụa chạy lại bên chén: "Buông ta ra, ta chưa no, ta còn có thể ăn."
Khương Thành Hoài không có biện pháp khác đành phải dọn chén.
Đào Tiểu Miêu: Hừ. Keo kiệt.
Cô vặn vặn thân thể, không để ý tới Khương Thành Hoài.
Giản Đình vừa vặn vào cửa, theo sau hăn còn có hai công nhân. Thấy Khương Thành Hoài lộ ra ánh mắt nghi hoặc, hắn cười giải thích: "Ta đặt làm cho Tiểu Miêu một cái nhà cây cho mèo."
Nhà cây cho mèo! Đào Tiểu Miêu hưng phấn mà vọt qua, sinh khí gì đó cũng vứt sau đầu.
Công nhân thấy bộ dáng khó ở gần của Khương Thành Hoài, phân vân không biết có nên động thủ hay không. Giản Đình tự mình đặt làm nhà cây cho mèo, sẽ không chọc vị thiếu gia này sinh khí đi?
Cuối cùng, Khương Thành Hoài chỉ nhàn nhạt mà nói: "Nó như thế nào? Lắp ráp một chút ta nhìn xem."
Giản Đình trong lòng đắc ý, hắn tận mắt nhìn thấy Khương Thành Hoài từng bước biến thành một miêu nô, không có khả năng cự tuyệt cơ hội lấy lòng miêu chủ tử.
Đừng nói Khương Thành Hoài, Đào Tiểu Miêu cũng vô cùng mong chờ a! Chờ công nhân bắt đầu lắp ráp, cô mới hiểu được, Giản Đình rốt cuộc tốn bao nhiêu công sức!
Nhà cây cho mèo này, gần giống với cái xa hoa nhất mà cô nhìn thấy trong cửa hàng của hệ thống, không phải chỉ có vài cây cột, mà là nguyên một thân cây! Chạc cây không ngừng duỗi dài đến trần nhà, từ đó bám tường lan rộng ra bốn phía, phía trên có các hốc cây.
Chờ lắp ráp xong, Đào Tiểu Miêu có thể lên trời a! A không đúng, là có thể bò rất cao.
Khương Thành Hoài thấy Đào Tiểu Miêu nhảy nhót lung tung, người ta còn chưa làm xong, cô liền muốn bò lên, vô cùng bất đắc dĩ.
Không thể không nói, ánh mắt Giản Đình không tồi, biệt thự vốn được trang trí theo phong cách giản lược, cái cây này lại có chút cổ xưa, cùng phong cách của biệt thự kết hợp hoàn mỹ với nhau, lại càng thêm cách điệu.
Chỉ là, hiện tại hắn đã khó bắt được con mèo nhỏ này, bây giờ lại nhiều thêm một cái nhà cây cho mèo, không chừng sau này hắn muốn cũng không thể thấy được cô.
Đào Tiểu Miêu đâu nghĩ nhiều như vậy, cô nói với Bích Giang: "Tiểu Bích, chờ ta thoát ly thế giới này, ta có thể mang theo nhà cây cho mèo không?"
Bích Giang 1.0: "Không thể."
Đào Tiểu Miêu: "...... Tim ta đau quá đi." Tự nhiên vì cái nhà cây cho mèo này mà muốn ở lại vị diện này thêm mấy năm nữa quá.
Cái nhà cây cho mèo lớn như vậy, trước giờ ta chưa từng thấy a!
Giản Đình đến bên Khương Thành Hoài, đề nghị với hắn về việc đi học. "Vết thương của cậu đã tốt hơn nhiều, nên suy xét việc đi học lại rồi!"
Khương Thành Hoài nhíu mày, tất nhiên rất không nguyện ý.
Giản Đình làm bộ không thấy được: "Cậu dọn đến chung cư kia cũng tốt, nó khá gần trường học. Ngày mai tôi sẽ cho người qua đó dọn dẹp."
Khương Thành Hoài giờ phút này như đang đứng giữa ngã ba, còn chưa kịp suy xét rõ ràng, Đào Tiểu Miêu liền chạy tới đẩy hắn một cái.
Lại thấy cô chạy đến chỗ bàn trà, dùng miệng cắn cặp sách của Khương Thành Hoài kéo xuống, lướt qua hắn, tiếp tục kéo ra ngoài.
Cặp sách bị cô ném ở cửa, cô liền đứng ở bên cạnh Khương Thành Hoài kêu: "Meo meo". Ngươi mau đi học đi a.
Khương Thành Hoài bị bộ dáng của cô làm cho tức cười: "Thật không có lương tâm mà, ta mới vừa cho mày ăn, mày liền đuổi ta đi?"
Đào Tiểu Miêu khinh miệt liếm liếm móng vuốt, dù sao thịt cũng vào trong bụng ta rồi, lêu lêu lêu.
Giản Đình cũng chấn kinh, con mèo này...... thông minh thế cơ à? Còn có thể nghe hiểu bọn họ nói chuyện?
Lại nhìn Khương Thành Hoài một cái, giống như đã tập thành thói quên luôn rồi.
Hắn kéo Khương Thành Hoài sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Cậu không cảm thấy Tiểu Miêu quá thông minh sao?"
Khương Thành Hoài tự hào trả lời: "Mèo của ta đương nhiên thông minh."
"Nhưng nó... cậu nói gì nó đều nghe hiểu được."
"Sủng vật nhà người khác chẳng phải cũng thế sao? Lúc trước ta đăng Weibo khoe mèo, những chủ nhân khác cũng nói mèo nhà bọn họ cũng rất thông minh a."
Giản Đình nghẹn lời: "...... Không phải thật chứ."
"Tất nhiên rồi." Khương Thành Hoài mỉm cười nhìn Tiểu Miêu, "Nó có linh tính, đây là chuyện tốt."
Giản Đình sửng sốt một chút, ngay sau đó cười rộ lên: "Cậu nói đúng." Chỉ cần có thể làm bạn với Khương Thành Hoài, thành tinh thì có làm sao?
"Nếu Tiểu Miêu muốn ta đi học, ngày mai ta sẽ đến trường." Còn việc chuyển đến chung cư, hắn sẽ xem xét lại.
Cùng lúc Khương Thành Hoài nói muốn đi học trở lại, Đào Tiểu Miêu lại giải khóa thêm một đoạn cốt truyện. Thì ra sau này Mễ Giai sẽ bị người ta ức hiếp, Khương Thành Hoài tuy rằng trước kia luôn gây chuyện thị phi, nhưng lại rất coi thường hành vi ỷ đông ăn hiếp một nữ sinh như thế, nên đã giúp cô hai lần.
Rõ ràng là Mễ Giai được hắn cứu, hắn lại bởi vì vậy mà càng thích Mễ Giai.
Cho nên nếu muốn ngăn cản hắn yêu Mễ Giai, tình tiết "anh hùng cứu mỹ nhân" này phải thay đổi!
Đào Tiểu Miêu nằm phía dưới nhà cây cho mèo nghĩ nghĩ, chẳng lẽ cô cũng phải theo đến trường?
Sau khi công nhân lắp ráp xong, trên mặt đất dư lại rất nhiều thùng giấy lớn nhỏ. Thiên tính của cô lúc này lại bộc phát, cô đem nhiệm vụ vứt sau đầu, nhanh chóng chui vào bên trong một thùng giấy, dùng móng vuốt cào cào, còn dùng miệng cắn, khiến thùng giấy không ngừng phát ra âm thanh.
Khương Thành Hoài đi ngang qua, xấu tính đậy nắp thùng lại, Đào Tiểu Miêu cũng bị nhốt ở bên trong, lọt vào tầm mắt một mảnh đen nhánh.
Hắn thấy thùng giấy quá im ắng, nhẹ giọng cười, gõ gõ: "Cuối cùng cũng bắt được mày."
Tiểu Miêu phản ứng quá nhanh, may mắn Khương Thành Hoài theo bản năng rụt tay lại.
Sau đó, hắn thấy Đào Tiểu Miêu đẩy đẩy thùng giấy tới lui trên mặt đất. Thỉnh thoảng cô còn sẽ nâng nắp thùng lên, nhìn thử xem mình có đi đúng đường hay không.
Công nhân đã rời đi, Giản Đình cũng đi xử lí việc khác, dưới sự chú ý của Khương Thành Hoài, Đào Tiểu Miêu đi tới cửa.
Sau đó, cô từ trong thùng bò ra, nhảy lên mặt trên, mượn nó để gia tăng độ cao.
Khương Thành Hoài mới đầu còn không hiểu cô muốn làm cái gì, mãi lúc sau mới nhìn thấy cô dùng hai chân sau đứng lên, chân trước dùng để gẩy đẩy khoá cửa.
Hắc hắc không sai, cô chính là muốn mở cửa đi ra ngoài chơi!
Tay nắm cửa chỉ cần vặn xuống là mở, nhưng lúc trước vì phòng cô chạy ra ngoài, chốt cửa phía dưới luôn khóa trái.
Giờ phút này cô dùng móng gẩy đẩy, không bao lâu, chỉ nghe cùm cụp một tiếng, chốt cửa mở.
Sau đó cô hướng lên trên, chân trước ôm lấy tay nắm, nương theo thân thể hạ mình kéo một cái, cửa liền mở!
Aaa! Đào Tiểu Miêu động tác liền mạch, từ khe cửa chạy ra ngoài!
Khương Thành Hoài tức điên, ta còn ở đây mà mày dám trắng trợn mở cửa chạy ra ngoài?
Nghĩ đến lần trước Đào Tiểu Miêu cũng không chạy quá xa, hắn liền một mình đuổi theo cô vào rừng cây.
Trời tối mù, muốn tìm một con mèo có chút khó. Kêu cô thế nào cũng không ra, làm sao bây giờ?
Khương Thành Hoài bỗng nhiên nghĩ tới mấy món đồ chơi cho mèo mua lúc trước. Hắn xoay người trở lại biệt thự, lần này trực tiếp đứng ở cửa sổ lầu hai, trong tay cầm một đồ vật nhỏ có chút giống đèn pin.
Ấn mở công tắc, liền thấy một chùm tia hồng ngoại bắn về phía rừng cây.
Quả nhiên mua một cái đèn laze cho mèo là quyết định đúng đắn, hắn lắc lắc cái đèn trong tay, một quầng sáng liền xuất hiện ở rừng cây, di động qua lại.
Đào Tiểu Miêu rất khó chống đỡ loại đồ chơi này! Meo ô một tiếng, liền từ trên cây nhảy xuống, chạy theo hướng quầng sáng.
Không bao lâu, cô liền từ rừng cây bị dẫn trở về biệt thự.
Chờ đến lúc cô đứng trước cửa biệt thự, cùng Khương Thành Hoài mắt to trừng mắt nhỏ, cô mới ý thức được, bản thân đã rơi vào bẫy.
Lần này Khương Thành Hoài không để cô có cơ hội chạy trốn, xách cổ cô vào biệt thự.
"Meo ô......" Đào Tiểu Miêu đáng thương hề hề mà kêu một tiếng.
Ta chỉ muốn ra ngoài chơi một tí thôi, có chuyện gì người từ từ nói mà.
Khương Thành Hoài hạ quyết tâm: "Ngày mai ta liền dọn đến chung cư." Để Đào Tiểu Miêu ở biệt thự, dù có gọi thêm mười người cũng không bắt được nó. Chung cư của mình có khóa mật mã, nó sẽ không thể chạy ra ngoài nữa.
Giản Đình lên tiếng: "Được, vậy sáng mai tôi cho người qua đó sắp xếp. Cậu muốn mang gì theo?"
"Hành lí của ta, đồ của Tiểu Miêu,...... Đúng rồi, đừng quên con trùng hôm trước."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]