Chương trước
Chương sau
Một tay Phong Nguyên Cực gắt gao ôm lấy Lâm Tử Nhiên, nheo đôi mắt lại, tầm mắt sắc bén đảo qua khuôn mặt nam tử nằm trong lòng. Gương mặt này không phải lần đầu y nhìn thấy, xác thực có vài phần tư sắc, chẳng qua hôm nay dường như có chút bất đồng.. Phảng phất nhiều thêm một tia hờ hững, ít đi một tia âm lãnh.
Khóe miệng Phong Nguyên Cực cong lên, thổi khí bên tai cậu: “Bổn vương bỗng phát hiện ra ngươi cũng không tồi, trông thật khả nhân. Không bằng nịnh bợ bổn vương một chút, bổn vương cũng có thể cho ngươi vinh hoa phú quý, hà tất đánh đánh giết giết bên ngoài vất vả.”
Lâm Tử Nhiên đầu tiên là sửng sốt, nhưng thực nhanh phản ứng lại, làm ra bộ dáng vô cùng tức giận, lạnh lùng nói: “Buông tay!”
Phong Nguyên Cực lại không buông, ngữ khí càng thêm ái muội, giọng nói trầm thấp mang ý cười: “Ngươi thật sự không suy xét? Hay là ngươi lo lắng bổn vương không ôn nhu như hoàng huynh?”
Mắt thấy Phong Nguyên Cực càng nói càng xa, không đoạt lấy Tề Tuyên mà bắt đầu đùa giỡn chính mình, Lâm Tử Nhiên nheo mắt, trong lòng cảm thấy bất an, cậu đột nhiên lộ ra vẻ mặt tàn khốc, khuỷu tay đột nhiên hất ra sau! Cùng lúc đó lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, rút ra bội đao bên hông! Lưỡi đao phiếm hàn quang gác lên cổ Phong Nguyên Cực, cậu gằn từng chữ một: “Vương gia ăn nói cẩn thận!”
Phong Nguyên Cực rũ mắt thoáng nhìn đao gác trên cổ, vẻ mặt lại không chút biến hóa, ngược lại hơi đi về phía trước, cách lưỡi đao gần thêm một tấc, khiêu khích nói: “Nga, ngươi muốn giết bổn vương sao?”
Lâm Tử Nhiên: “……”
Phong Nguyên Cực nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Tử Nhiên, ý cười bên môi y không đổi, bước từng bước trầm ổn về phía trước, bức Lâm Tử Nhiên không thể không lui về phía sau!
Sắc mặt Lâm Tử Nhiên càng thêm ngưng trọng, cậu nhíu mày mở miệng: “Vương gia uống say rồi.”
Phong Nguyên Cực thật sâu nhìn cậu: “Là bổn vương say rồi, nếu không thế nào lại cảm thấy hôm nay ngươi khá là xinh đẹp?”
Lâm Tử Nhiên: “…..”
Lâm Tử Nhiên: “Y uống say thật sao?”
Hệ thống: “Theo lý thuyết có khả năng này, nhưng cũng không nhất định..”
Lâm Tử Nhiên: “…Tại sao y không đoạt lấy Tề Tuyên!”
Hệ thống: ……
Chính mình rốt cuộc đã làm gì sai, rõ ràng cốt truyện không có bất luận sai lầm nào!
Ngay lúc Lâm Tử Nhiên lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, cảm thấy thập phần khó xử, Tề Tuyên bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói vô cùng thanh lãnh: “Lý đại nhân, chúng ta cần trở về.”
Lâm Tử Nhiên có chút ngoài ý muốn, bởi vì vừa rồi Tề Tuyên còn không muốn đi cùng cậu, bất quá dù thế nào đi nữa, đây là một cái cớ tốt để cậu xuống đài...
Ánh mắt Lâm Tử Nhiên vừa động bỗng thu đao lại., đương nhiên cậu không có khả năng thật sự ra tay với Phong Nguyên Cực, đừng nói là làm nhiệm vụ, hôm nay có thể chính cậu sẽ chết ở đây.
Cậu cảnh giác nhìn Phong Nguyên Cực, trầm giọng nói: “Vương gia thỉnh tự trọng.”
Dứt lời xoay người kéo Tề Tuyên đi!
Trong lòng Lâm Tử Nhiên thực sự rất khẩn trương, nhưng mãi cho đến khi cậu rời khỏi Hầu phủ, Phong Nguyên Cực vẫn chưa đuổi theo.
Phong Nguyên Cực đứng ở nơi đó nhìn Lâm Tử Nhiên mang Tề Tuyên rời đi, ý cười trong mắt chậm rãi tiêu tán, biểu tình hơi trầm xuống, nơi nào còn có nửa phần men say?
………………
Lâm Tử Nhiên đưa Tề Tuyên ra ngoài Hầu phủ.
Cậu chậm rãi thở ra một hơi, không biết chính mình nên cao hứng hay là thất vọng, cao hứng là bởi vì thành công thoát khỏi Phong Nguyên Cực, thất vọng là vì tựa hồ cốt truyện lại đi chệch hướng quỹ đạo..
Lúc này mới có bao lâu!
Mặc dù hôm nay không tính là cốt truyện gì quan trọng, chỉ là một đoạn nhạc đệm nho nhỏ, nhưng vẫn như cũ khiến cậu bất an, không nhịn được suy tư chính mình rốt cuộc đã làm cái gì.
Chương Dụ sớm chờ ở bên ngoài xe ngựa, híp mắt nhìn Tề Tuyên, quay đầu cung kính nói với Lâm Tử Nhiên: “Đại nhân.”
Lâm Tử Nhiên khẽ gật đầu: “Trở về Tề phủ.”
Chương Dụ cười nói: “Vâng!”
Lâm Tử Nhiên đích thân hộ tống Tề Tuyên về nhà.
Biểu tình Tề Tuyên trước sau nhàn nhạt, cho tới giờ phút này hắn mới quay đầu nhìn Lâm Tử Nhiên, mắt đen như ngọc, chậm rãi nói: “Hôm nay đa tạ đại nhân.”
“Không cần khách khí.” Lâm Tử Nhiên nghĩ nghĩ, lại trầm giọng giao phó: “Về sau mở tiệc chiêu đãi như vậy nữa… Nếu không thể không đi thì sai người báo cho ta một tiếng, ta sẽ phái người đi theo ngươi.”
Tề Tuyên lắc đầu, bên môi mang theo ý cười không biết là bất đắc dĩ hay là châm chọc, hắn cười nhẹ một tiếng: “Hảo ý của đại nhân ta xin nhận, nhưng nếu thực sự làm thế, ngài cũng biết bên ngoài sẽ nghị luận ta thế nào?”
Biểu tình Lâm Tử Nhiên trầm xuống.
Tề Tuyên nhàn nhạt nói: “Nếu tại hạ đi vào nơi này, liền biết ăn nhờ ở đậu, có rất nhiều chuyện không thể tránh được, đại nhân công vụ bận rộn, vạn lần không dám lấy việc vặt làm phiền.”
Lời nói tuy khách khí nhưng kỳ thực là uyển chuyển từ chối.
Lâm Tử Nhiên thực sự cảm thấy rất bình thường, biểu hiện của Tề Tuyên như trong kịch bản. Hắn đến đây lưng mang nợ nước thù nhà, cho dù Lý Ký không có tiếng xấu, hắn cũng khinh thường thân cận với tay sai triều đình, đi tiếp nhận cái gọi là sự bảo hộ của cậu.
Còn nữa, đối với loại văn nhân như Tề Tuyên, chẳng lẽ ra cửa phải mang theo Cẩm Y Vệ sao? Đổi thành Lâm Tử Nhiên cậu cũng sẽ không muốn! Cũng không phải ác bá diễu võ giương oai chốn kinh thành cái gì.
Không thấy lời nói của Thừa Ân Hầu thế tử khó nghe cỡ nào sao?
Nhìn Tề Tuyên vậy thôi, mỗi người đều có sự kiên trì với lập trường của mình, không cần miễn cưỡng.
Tuy rằng Lâm Tử Nhiên nói vậy, nhưng đã làm tốt công tác chuẩn bị bị từ chối.
Trong lòng cậu hiểu rõ, nhưng trên mặt lại hiện lên một tia ảm đạm, khàn khàn nói: “Ta đã biết.”
Nói xong liền xoay người rời đi, bóng dáng tựa hồ có chút cô đơn.
Kỳ thật trong lòng rất cao hứng, aiz, mỗi lần nói chuyện cùng Tề Tuyên đều chán ngắt, thật sự rất dễ xấu hổ!
Bởi vì Tề Tuyên đã nói rõ không muốn thân cận quá nhiều cùng Lâm Tử Nhiên, Lâm Tử Nhiên tự nhiên cũng sẽ không thường xuyên qua đó, chỉ thường phân phó thuộc hạ đưa vài thứ tới, thể hiện sự quan tâm.
Lần trước nghe nói Tề Tuyên không quen đồ ăn ở đây, Lâm Tử Nhiên lập tức phân phó thủ hạ mời một vị đầu bếp địa phương ở An Hà Quốc tới, gần đây rốt cuộc cũng đến.
Lâm Tử Nhiên cũng không quan tâm, nếu không phải có người dẫn tới, cậu thiếu nữa đã quên mất chuyện này, phân phó Chương Dụ: “Đưa đầu bếp tới Tề phủ đi.”
Chương Dụ bật cười, không khỏi tò mò nói: “Đại nhân, ngài đối với Tề công tử đúng là rất quan tâm.”
Biểu tình Lâm Tử Nhiên rùng mình: “Bệ hạ phân phó ta chiếu cố hắn cho tốt, tự nhiên phải tận tâm.”
………………
Phong Nguyên Sùng ngồi trên long ỷ, hắn đang phê duyệt tấu chương ở Ngự Thư Phòng, bên cạnh là thái giám Bùi Cao đang giúp hắn mài mực.
Một tay Phong Nguyên Sùng lật xem tấu chương, một tay đặt bút, vẻ mặt trầm ổn, chợt mở miệng nói: “Nghe nói mấy ngày trước Lý Ký, Phong Nguyên Cực cùng Tề Tuyên náo loạn một hồi ở phủ Thừa Ân Hầu?”
Bùi Cao thần thái khiêm cung, giọng nói mềm mại như nữ nhân, thấp giọng cười nói: “Đúng vậy, xem ra anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Kinh Vương và Lý đại nhân hóa ra cũng là tục nhân a..”
Phong Nguyên Sùng nhẹ nói: “Ai mà không phải tục nhân?”
Bùi Cao cung kính nói: “Hoàng thượng chính là thiên nhân giáng thế, tự nhiên không phải tục nhân.”
Phong Nguyên Cực lắc đầu bật cười: “Biết rõ lời nói tốt hơn là nghe nói.”
Bùi Cao vội vàng nói: “Nô tài không dám.”
Phong Nguyên Sùng lại hỏi: “Lý Ký đâu, gần đây đang làm gì?”
Bùi Cao nói: “Cũng không làm cái gì, chính là ba ngày hai bữa lộng vài thứ khiến Tề công tử vui vẻ... Hắn còn trăm phương ngàn kế đưa đầu bếp An Hà Quốc tới đây, sợ Tề công tử không quen khí hậu và ăn uống không ngon, thật sự rất dụng tâm, chiếu cố rất chu đáo.”
Tay cầm bút của Phong Nguyên Sùng chợt dừng, đáy mắt hơi thay đổi, nói: “Nói mới nhớ, từ ngày Tề Tuyên vào kinh, Cô chưa từng gặp qua hắn?”
Bùi Cao am hiểu nhìn mặt đoán ý: “Bệ hạ muốn gặp hắn?”
Phong Nguyên Sùng khẽ mỉm cười, như đang suy tư: “Cô rất muốn xem, mỹ nhân này rốt cuộc có gì đặc thù mà khiến đệ đệ và ái khanh của Cô thần hồn điên đảo.”

………………
Hôm nay Lâm Tử Nhiên hoàn thành công việc, nghĩ nghĩ, quay đầu muốn đi gặp Tề Tuyên trong phủ.
Mặc dù biết Tề Tuyên không thích mình, nhưng dù sao bây giờ cậu cũng là một nam phụ thâm tình, nếu một lần cũng không đi thì cũng thật kỳ cục, đã nửa tháng kể từ lần từ biệt trước đó, gần nhất là tặng đầu bếp qua, hay là thuận đường đi qua xem, cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ..
Tuy không tới một đoạn thời gian, nhưng nơi này ẩn chứa rất nhiều thay đổi, chủ yếu là có quá nhiều đồ cậu đưa tới!
Vừa vào cửa chính là bức bình phong ‘cung nữ phi thiên đồ’, góc tường thả cái bình men Thanh Hoa triền hoa mai, đại sảnh bày biện bộ bàn ghế chế từ gỗ tơ vàng, dù sao cũng không cần lấy tiền… Mấy thứ tốt khi Lý Ký tịch thu tài sản và giết cả nhà đều bị cậu lấy ra tạo ân tình.
Loại người như Tề Tuyên không phải đưa vật này đó bằng tiền là có thể tạo cảm tình, tỏ vẻ quan tâm cũng sẽ không đạt được hảo cảm, Lâm Tử Nhiên cảm thấy chính mình có tiến bộ!
Lâm Tử Nhiên vừa mới đi vào liền nhìn thấy một tỳ nữ đi ra, tỳ nữ lập tức cung kính thỉnh an: “Đại nhân.”
Lâm Tử Nhiên hỏi: “Tề công tử đâu?”
Tỳ nữ trả lời: “Công tử vừa dùng cơm xong, hiện tại đang ở trong phòng đọc sách.”
Lâm Tử Nhiên gật đầu nói: “Ngươi đi xuống đi.”
Tề Tuyên thích yên tĩnh, hắn không quen ở kinh thành, trời đất xa lạ, hơn nữa xảy ra sự tình lần trước cũng ít khi ra ngoài, sau khi ăn cơm xong liền ngồi trong phòng đọc sách.
Lâm Tử Nhiên đi vào, nhìn thấy chính là cảnh mỹ nhân tú sắc khả xan đang đọc sách.
Tề Tuyên nghe thấy tiếng bước chân còn tưởng là người hầu tới, ngước mắt nhìn lên, sau khi nhìn thấy người tới thần sắc ngưng đọng, chậm rãi mở miệng: “Sao đại nhân lại tới đây?”
Lâm Tử Nhiên nhìn hắn, tuy rằng tính tình Tề Tuyên rất lạnh lùng, nhưng bộ dáng này của hắn nhìn trăm lần cũng không chán! Cảnh đẹp ý vui!
Cậu nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Ta muốn hỏi ngươi một chút, ở đây có gì không quen không?”
Tề Tuyên rũ mắt nhàn nhạt nói: “Đại nhân lo lắng như thế, cái gì cần đều có, có gì mà không quen.”
Lâm Tử Nhiên chỉ thuận miệng hỏi một chút, cũng không phải thật sự quan tâm, cười nói: “Tốt.”
Sau đó cậu cũng không đi, ngồi xuống bên cạnh, tự rót cho mình một tách trà, chậm rãi nhấp một ngụm.
Lâm Tử Nhiên phân tích thiết lập nhân vật, Lý Ký là loại người có tính cách thích nhưng không biểu hiện ra ngoài. Hắn thích Tề Tuyên chủ yếu thể hiện ở mỗi lần bảo vệ Tề Tuyên, ngày thường không có việc của hắn, là nam phụ có suất diễn không tính là nhiều, nhưng rất quan trọng.
Vì không để mình có vẻ thích quá đột ngột nên hôm nay Lâm Tử Nhiên quyết định ngồi thêm một lúc nữa.
Hơn nữa cậu bỗng nhiên cảm thấy, Tề Tuyên thật giống như chim hoàng yến cậu nuôi trong lồng vậy, ha ha ha ha! Chao ôi, chẳng qua chính mình làm kim chủ mà không có một chút uy nghiêm nào, ngay cả khuôn mặt tươi cười cũng không cho, ai bảo mình chỉ là nam phụ đâu.
Tề Tuyên không nói chuyện cùng cậu, cậu cũng không nói gì với Tề Tuyên, liền ngồi đó uống trà, ngắm mỹ nhân.
Thấy thế nào cũng coi như đây là đặc quyền đi?
Bên ngoài có rất nhiều người không nhìn được đâu.
Lâm Tử Nhiên vừa nhìn vừa cảm khái cùng hệ thống: “Mỹ nhân thật đúng là mỹ nhân, cậu xem làn da hắn trắng nõn trong suốt cỡ nào, đừng nói tới mụn cũng không có lấy một cái! Đôi mắt kia, hàng mi kia... Chậc chậc chậc, chỉ đơn thuần nhìn mặt mà nói, xác thật Tề Tuyên có tiền vốn, chẳng lẽ dẫn đến một nhóm công khom lưng a!”
Hệ thống: “Vậy cậu thích hắn sao?”
Lâm Tử Nhiên: “Ừm... Tôi không có gì khác ngoài tình tỷ muội với hắn!”
Tề Tuyên đẹp thì đẹp, nhưng đẹp kiểu bạch liên hoa không phải khẩu vị của Lâm Tử Nhiên, hơn nữa thụ - thụ ở bên nhau là không có tương lai.
Tuy rằng trước đó cũng từng xảy ra sự kiện lật xe, nhưng Lâm Tử Nhiên vẫn cảm thấy Tề Tuyên như cũ không có lực uy hiếp .
Thật là một ngày nhàn nhã thích ý, nghĩ tới đây khóe miệng không khỏi nhếch lên, rốt cuộc so ra thì vai chính thụ yếu thế hơn cậu!
Lâm Tử Nhiên nhàn nhã đặt tách trà xuống, đang chuẩn bị rời đi thì nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng cười: “Hóa ra ái khanh cũng ở đây.”
Vẻ mặt của Lâm Tử Nhiên sững lại, nhìn thấy Phong Nguyên Sùng mặc một thân thường phục đi tới cùng nụ cười trên môi.
Trong lòng Lâm Tử Nhiên cả kinh, lập tức quỳ sát đất hành lễ: “Hoàng Thượng, ngài thế nào không cho người thông báo một tiếng, thần lập tức ra ngoài nghênh đón.”
Tề Tuyên cũng quỳ xuống: “Tham kiến Hoàng Thượng.”
Phong Nguyên Sùng cười rộ: “Miễn lễ.”
Hắn nhìn Lâm Tử Nhiên nói: “Chẳng qua Cô đột nhiên nhớ tới liền tới đây nhìn xem, cố ý không kêu người thông báo. Hiện tại xem ra... Quả nhiên Tử Sơ chiếu cố Tề công tử rất tốt.”
Lâm Tử Nhiên cung kính nói: “Hoàng Thượng có điều phân phó, thần tự nhiên tận tâm tận lực.”
Phong Nguyên Sùng xua xua tay, hắn ngồi xuống ghế trên, Lâm Tử Nhiên đích thân pha một tách trà giúp Phong Nguyên Sùng, cúi đầu đứng hầu một bên.
Phong Nguyên Sùng cầm tách trà, trầm ngâm nhìn về phía Tề Tuyên.
Xác thực là mỹ nhân tuyệt sắc, so với bất luận người nào hắn gặp qua đều đẹp hơn, dễ dàng làm người mê mắt, nhưng không đến mức làm người mê tâm.
Bất quá trước kia hắn cũng không biết.. Hóa ra Lý Ký thích loại hình như vậy.
Phong Nguyên Sùng quen biết Lý Ký đã nhiều năm, khi đó hắn còn chưa phải là Thái tử, phụ hoàng cố ý muốn lập con trai Hoàng Quý Phi làm Thái tử... Trong cuộc chiến tranh quyền đoạt vị rốt cuộc có bao nhiêu người không thể nhìn thấy ánh sáng, rồi lại chết biết bao nhiêu người, bây giờ không còn quan trọng nữa, nhưng hắn sẽ không bao giờ quên những ngày tháng năm đó Lý Ký làm bạn bên cạnh hắn.
Phong Nguyên Sùng biết người này muốn cái gì. Cậu muốn quyền thế địa vị, không muốn một kẻ nào dám hèn hạ khinh nhục mình nữa, tất cả hắn đều cho cậu hết, cho nên cậu mới hiệu lực cho hắn, vì hắn mà hai bàn tay nhuốm đầy máu tươi... Bất kể ngoại giới long trời lở đất thay đổi bất ngờ cỡ nào, chỉ có cậu là người duy nhất không nghi ngờ hắn đưa ra bất kỳ quyết định nào.
Cho nên bao nhiêu năm nay, chính mình đều lưu cậu ở bên người.
Lý Ký rất đẹp, nhưng đối với Phong Nguyên Sùng mà nói, năng lực của cậu còn hữu dụng hơn vẻ bề ngoài. Thân là đế vương phải biết lấy hay bỏ, cho nên chính mình mới có thể không động tâm tư khác, chỉ để cậu làm thuộc hạ mà mình tín nhiệm.
Hơn nữa Phong Nguyên Sùng hiểu người này, biết cậu có bao nhiêu lạnh nhạt, hắn cho rằng Lý Ký sẽ không thích bất luận kẻ nào.
Nhưng bây giờ có vẻ như hắn sai rồi.
Hóa ra người này cũng sẽ động tâm.
Phong Nguyên Sùng như suy tư nhìn căn nhà này, thoạt nhìn vô cùng đơn giản nhưng chi tiết lại thể hiện sự bất phàm, ngay cả chén trà trong tay cũng được chế tạo bằng phỉ thúy ngọc thạch tốt nhất.
Lý Ký thật dụng tâm.
Bản thân sống tiết kiệm, thanh bần, không ham thích hưởng thụ nhưng lại chiếu cố Tề Tuyên cẩn thận tỉ mỉ, thật sự chỉ vì mệnh lệnh của mình thôi sao?
Phong Nguyên Sùng suy nghĩ cuồn cuộn trong lòng, nhưng trên mặt lại không nhìn ra mảy may, vẻ mặt ôn hòa cùng Tề Tuyên nói chuyện phiếm.
Đối với Phong Nguyên Sùng, Tề Tuyên sẽ không lãnh đạm giống như khi đối mặt với Lâm Tử Nhiên, thái độ hắn khiêm cung, hỏi gì đáp nấy, không chút nịnh nọt lấy lòng nhưng cũng không làm Phong Nguyên Sùng không vui.
Lâm Tử Nhiên đứng hầu một bên. Tề Tuyên này tuy rằng tâm cao khí ngạo nhưng rất thông minh và thức thời, biết ăn nhờ ở đậu không thể không cúi đầu.
Hắn biết Lý Ký có hảo cảm với hắn, cũng sẽ không đối hắn thế nào, cho nên mới không thích và càng không sợ đắc tội Lý Ký... Nhưng Phong Nguyên Sùng lại là người mà hắn không thể đắc tội, nếu không không chỉ tánh mạng hắn khó bảo toàn, mà còn liên lụy đến An Hà Quốc.
Không phải vì thanh cao mà không biết trời cao đất dày.
Kỳ thực trong lòng rõ ràng hơn ai hết.
Lâm Tử Nhiên đứng ở nơi đó có chút nhàm chán, nhịn rồi lại nhịn mới không ngáp.
Ngay lúc cậu sắp không chịu nổi, Phong Nguyên Sùng cuối cùng cũng đứng dậy.
Tề Tuyên vội vàng khom mình hành lễ: “Cung tiễn Hoàng thượng.”
Lâm Tử Nhiên đi theo sau Phong Nguyên Sùng ra ngoài.
Phong Nguyên Sùng quay đầu thoáng nhìn nam tử bên cạnh, kỳ thật cậu thường hay lui tới, bộ dáng rất ít khi nói cười. Hắn biết Lý Ký vì sao không thích cười, bởi vì diện mạo cậu thiên về âm nhu, đặc biệt là đôi mắt, khi cười rộ lên mị thái lan tràn, cho nên cậu bị không ít người phê bình... Sau đó cậu không cười nữa, chỉ khiến người khác càng thêm sợ hãi cậu.
Mà xác thật cậu đã làm được.
Ngay cả Phong Nguyên Sùng cũng không nhớ được đã bao lâu rồi không thấy người này cười qua.
Chính là lúc vừa đẩy cửa bước vào, nhìn thấy người này đang cười với Tề Tuyên, nụ cười kia dịu dàng ấm áp làm tan đi giá lạnh trên khuôn mặt cậu.

Nhưng Phong Nguyên Sùng vẫn cứ không quên được.
Hắn thế nhưng suy nghĩ, nếu người này chỉ cười với mình thì tốt rồi.
………………
Lâm Tử Nhiên phát hiện sau ngày Phong Nguyên Sùng tới Tề phủ một lần, liền thường xuyên lui đến!
Chẳng hạn khi cậu đi tìm hắn báo cáo công tác, Phong Nguyên Sùng thường giải quyết xong chính sự, liền nói với cậu: “Tử Sơ bồi Cô đi một chuyến.”
Đúng vậy, Phong Nguyên Sùng chẳng những muốn đi gặp mỹ nhân nhi, mà còn muốn mang theo tùy tùng là mình!
Lâm Tử Nhiên khổ không nói nổi. Mặc dù nhìn mỹ nhân nhi không có gì, nhưng mỹ nhân nhìn nhiều cũng chán, mấu chốt là chỉ cần cùng Phong Nguyên Sùng ở bên nhau, cậu liền không thể tự tại, thậm chí lười biếng cũng không được!
Bởi vì Phong Nguyên Sùng là quân, cậu là thần, điều này dẫn đến một sự tình vô cùng bi kịch ——
Mỗi lần Phong Nguyên Sùng cùng mỹ nhân nói chuyện, cậu phải đứng ngoài canh cửa.
Cho nên một mình ngươi tới không tốt sao?
Còn muốn mang theo bóng đèn làm gì?
Đây là phong cách của Hoàng đế sao?
Trong lòng Lâm Tử Nhiên chưa phun tào xong, Phong Nguyên Sùng đã mở miệng, cậu không tình nguyện cũng phải tới, rốt cuộc đây chính là chủ tử mà cậu đến chết cũng nguyện trung thành.
Hôm nay Lâm Tử Nhiên lại đứng ở cửa, ưu thương ngửa đầu nhìn trời. Trải qua vài ngày đứng gác, cậu đột nhiên ý thức được có lẽ Phong Nguyên Sùng ở bên trong cùng Tề Tuyên làm chuyện không muốn người khác biết?
Ví như thời điểm Hoàng đế sủng hạnh phi tử, còn muốn thủ hạ canh cửa gì đó, chính mình hẳn là đảm đương nhân vật giữ cửa đi.
Thật khổ bức.
Loại thời điểm này chỉ có thể tìm niềm vui trong đau khổ, Lâm Tử Nhiên nghĩ, Phong Nguyên Sùng ngày ngày cùng mỹ nhân sớm chiều ở chung, này hiển nhiên là động tâm! Chuyện tốt nha chuyện tốt!
Bản thân liên tiếp thua ba thế giới, đây là lần đầu tiên gặp vai chính công quan tâm đến vai chính thụ như vậy, cảm động đến mức suýt khóc.
Quả nhiên đệ nhất mỹ nhân có khác.
Nghĩ đến giờ phút này vai chính công thụ gắn bó như keo sơn, Lâm Tử Nhiên tựa như uống một liều thuốc trợ tim, đứng gác cũng không cảm thấy vất vả nữa.
Hương trà lượn lờ trong phòng.
Phong Nguyên Sùng ngồi trên ghế, Tề Tuyên ngồi trước bàn trà, ngón tay hắn như bạch ngọc, đầu ngón tay mượt mà, ngay cả chi tiết cũng hoàn mỹ, động tác ưu nhã pha trà, mỹ nhân pha trà cũng là một loại cảnh đẹp ý vui.
Phong Nguyên Sùng nhàn nhạt nhìn.
Mỹ nhân vốn đã đẹp, coi như vật trang trí đẹp đẽ, nhìn qua cũng có thể làm tâm tình vui sướng, chẳng qua… Hắn đi vào nơi này, mục đích thực sự lại không phải Tề Tuyên.
Tuy rằng Lý Ký che giấu rất tốt, nhưng việc cậu quan tâm để ý đến Tề Tuyên lại không thể gạt được đôi mắt của Phong Nguyên Sùng.
Đối với Lý Ký, tâm thái trước đây của mình rốt cuộc là gì, bây giờ lại cất giấu tâm tư gì? Trong lúc nhất thời Phong Nguyên Sùng không thể nói rõ, nhưng hắn là quân, là chủ nhân của thiên hạ này, hắn không thích Lý Ký thích Tề Tuyên, vậy nên làm cho Lý Ký không dám thích Tề Tuyên...
Sở dĩ Phong Nguyên Sùng vào đây là muốn cho Lý Ký biết, không cần có ý tưởng không an phận với Tề Tuyên.
Tề Tuyên rũ mắt pha trà, một lúc sau mới bưng lên một ly trà xanh, chậm rãi đi tới bên người Phong Nguyên Sùng, thanh thanh giọng nói: “Hoàng thượng..”
Phong Nguyên Sùng liếc hắn một cái, chợt nắm lấy cánh tay Tề Tuyên kéo về phía trước!
Nước trà tức khắc tràn ra, ly sứ rơi xuống đất phát ra một tiếng vang thanh thúy!
Lâm Tử Nhiên mơ màng hồ đồ đứng ở bên ngoài, chợt nghe thấy trong phòng truyền đến một tiếng giòn tan, giống như thứ gì đó bị quăng vỡ, cậu tức khắc giật mình một cái đột nhiên vọt vào!
Thân là một thị vệ đủ tư cách, đương nhiên trước tiên phải bảo vệ Phong Nguyên Sùng an toàn!
Nhưng ngay khi Lâm Tử Nhiên đi vào, liền nhìn thấy Tề Tuyên đang nằm trong ngực Phong Nguyên Sùng, mà trên mặt đất vẫn còn vương vãi nước trà và từng mảnh nhỏ của cái ly vỡ.
Lâm Tử Nhiên: “Có chút xấu hổ.”
Hệ thống: “Ừm.”
Lâm Tử Nhiên hoàn toàn không muốn quấy rầy chuyện tốt của Phong Nguyên Sùng, nhưng dù sao cậu cũng yêu thầm Tề Tuyên, bởi vậy đứng bất động ở nơi đó một lúc lâu, đáy mắt hiện lên một tia ẩn nhẫn xen lẫn thống khổ.
Phảng phất muốn tiến lên, lại không thể tiến lên.
Phong Nguyên Sùng mỉm cười nhìn Lâm Tử Nhiên, tự nhiên nhìn ra được sự rối rắm và kiềm chế của cậu, không vui nơi đáy lòng càng sâu, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười ôn hòa: “Tử Sơ không cần lo lắng, Cô không có việc gì.”
Lâm Tử Nhiên trầm giọng nói: “Hoàng thượng không có việc gì liền tốt.”
Dứt lời liền muốn lần nữa đóng cửa đi ra ngoài, thầm nghĩ các ngươi cứ tiếp tục, ta cái gì cũng chưa thấy!
Phong Nguyên Sùng đột nhiên nói: “Tề công tử, ngươi đi ra ngoài trước đi.”
Tề Tuyên vội vàng đứng dậy từ trong ngực Phong Nguyên Sùng, tựa hồ hắn có chút chật vật, thời điểm vội vàng rời đi nghiêng mắt thật sâu nhìn Lâm Tử Nhiên, giữa mày nhăn lại, tựa hồ có chút lo lắng.
Lâm Tử Nhiên nghĩ thầm, ngươi đừng ngượng ngùng, sớm muộn gì cũng là người được sủng quan lục cung!
“Quần áo của Cô ướt rồi, Tử Sơ giúp Cô thay quần áo đi.” Phong Nguyên Sùng nói với Lâm Tử Nhiên.
Lâm Tử Nhiên ngẩn ra, vội vàng tìm quần áo sạch sẽ đưa tới, sau đó đứng bên cạnh Phong Nguyên Sùng tự mình giúp hắn cởi áo tháo dây lưng.
Phong Nguyên Sùng cụp mắt nhìn nam tử đang chuyên tâm giúp mình thay quần áo, người đó cách mình rất gần, động tác vô cùng cung kính..
Nhưng cũng không hơn.
Quân và thần, là mối quan hệ duy nhất giữa họ.
Nhưng hiện giờ hắn đã đứng vững gót chân, không cần phải cẩn thận giống như năm đó nữa, cần thiết lấy hay bỏ... Hắn bỗng nhiên không nghĩ tới mối quan hệ giữa bọn họ vĩnh viễn là cực hạn tại đây.
“Tử Sơ cảm thấy, Tề Tuyên người này thế nào?” Phong Nguyên Sùng đột nhiên mở miệng.
Lâm Tử Nhiên cung kính đáp: “Rất tốt.”
Phong Nguyên Sùng nhìn tư thái khiêm cung của cậu. Ở trước mặt ta ngươi trước nay đều là như thế, không lấy ra chút sai lầm nào, nhưng hiện tại ta có chút ghen tị... Khi ngươi cùng Tề Tuyên ở cùng một chỗ lộ ra nụ cười kia, ta đây chưa bao giờ nhìn thấy.
Ánh mắt Phong Nguyên Sùng hơi u ám.
Lâm Tử Nhiên đối mặt với loại Hoàng đế máu lạnh như Phong Nguyên Sùng tự nhiên không dám có chút sơ ý nào, cậu giúp Phong Nguyên Sùng thắt tốt dây lưng, rồi cúi đầu giúp hắn sửa lại ngọc bội treo bên hông..
Lúc này Phong Nguyên Sùng chợt nắm lấy cổ tay cậu.
Lâm Tử Nhiên kinh ngạc giương mắt, rơi vào trong mắt đối phương, có chút khẩn trương nói: “Hoàng thượng….?”
Phong Nguyên Sùng nắm chặt cổ tay cậu, hai tròng mắt sâu thẳm bình tĩnh nhìn vào mắt cậu, chậm rãi mở miệng: “Tử Sơ thích Tề Tuyên sao?”
Sắc mặt Lâm Tử Nhiên hơi thay đổi, cậu cố ý giả vờ thích Tề Tuyên nhưng không nghĩ tới Phong Nguyên Sùng sẽ hỏi trắng ra như thế.
Dựa theo thiết lập nhân vật Lý Ký, rốt cuộc nên thừa nhận hay không thừa nhận? Hừm, trả lời trực tiếp không quá phù hợp thiết lập nhân vật... Vậy liền không trả lời đi, để Phong Nguyên Sùng tự đoán!
Phong Nguyên Sùng nhìn nam tử trước mặt, cậu tựa hồ rất khiếp sợ khi thấy mình sẽ hỏi như vậy, thần sắc trong mắt biến ảo, môi mỏng mím chặt, lại không trả lời mình.
Không trả lời, đối với người này mà nói chính là cam chịu.
Sắc mặt Phong Nguyên Sùng từ từ lạnh đi, nhàn nhạt mở miệng: “Cô cảm thấy lời của Tử Sơ rất đúng, Tề Tuyên người này rất tốt, rất không tồi..” Ngữ điệu hắn ý vị thâm trường, mang theo ý vị chân thật đáng tin: “Tử Sơ hiểu ý của Cô sao?”
Trong lòng Lâm Tử Nhiên đại hỉ, Phong Nguyên Sùng quả nhiên coi trọng Tề Tuyên, tuyên thệ chủ quyền này đủ bá khí trắc lậu!
Cậu vô cùng cao hứng, nhưng huyết sắc trên mặt chậm rãi rút đi, tựa hồ thập phần khổ sở ẩn nhẫn, hồi lâu sau, cậu rũ mắt nói: “Thần đã hiểu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.