Hơi thở Tưởng Huyên dừng ở bên tai cậu, thanh âm trầm thấp từ tính mang theo ý tứ dịu dàng: “Anh thật sự rất nhớ em, trước kia em thích nhất chính là đi theo anh, chúng ta còn có thể giống như trước được không?” Lâm Tử Nhiên trừng mắt nhìn hắn, hạ giọng cả giận nói: “Thả tôi ra.” Tưởng Huyên cười, hài hước nhìn cậu: “Em đáp ứng để cho anh theo đuổi em, thì anh sẽ buông tay.” Lâm Tử Nhiên: “….” Móa, người này chơi xấu! Tưởng Huyên tham lam nhìn khuôn mặt nam hài. Hắn đã lâu chưa nhìn thấy cậu, giờ phút này không kìm lòng được nữa, trực tiếp cúi đầu hôn xuống, bỏ qua sự phản kháng của nam hài, một tay bóp chặt cằm, buộc cậu phải mở miệng. Ưm ~ ưm ~ ưm ~ Lâm Tử Nhiên bị hôn đến chảy cả nước mắt, aaaa, làm sao bây giờ, cậu nhấc chân lên đá kết quả bị Tưởng Huyên dễ dàng áp chế. Tưởng Huyên hôn lên khóe môi của thiếu niên, tầm mắt hạ xuống, dừng ở cần cổ trắng nõn thon dài của cậu, cúi đầu, một nụ hôn nhẹ nhàng đáp xuống cổ cậu. Lâm Tử Nhiên cảm thấy trên cổ ngứa ngáy, người đàn ông này rõ ràng nổi lên dục vọng với cậu, không được... Cần phải tự cứu mình, suýt chút nữa cậu đã quên nhược điểm của Tưởng Huyên! Trong nguyên cốt truyện, lần đầu tiên Ninh Bách chia tay với Tưởng Huyên là vì cái gì? Là bởi vì vị hôn thê của Tưởng Huyên! Chính mình thế mà để quên manh mối quan trọng như vậy! Tuy rằng cái vị hôn thê kia căn bản không lên sân khấu, nhưng có sự tình vị hôn thê của Tưởng Huyên, người nào đi theo hắn hỗn mà không biết?! Lâm Tử Nhiên hai mắt đẫm lệ, cậu bỗng nhiên nghẹn ngào, dùng thanh âm ẩn nhẫn bi ai nói: “Huyên ca, anh có biết tại sao em không thể tiếp nhận anh không?” Tưởng Huyên nghe thấy ngữ khí thiếu niên thay đổi, trìu mến ngẩng đầu nhìn cậu. Ánh mắt Lâm Tử Nhiên mang theo sự lên án, phảng phất như chịu khuất nhục, cậu nói: “Em không muốn làm kẻ thứ ba! Hơn nữa, nếu Tống tiểu thư biết đến sự tồn tại của em, anh cho rằng cô ấy sẽ bỏ qua cho em sao?” Động tác Tưởng Huyên rốt cuộc cũng ngừng, biểu tình hơi sững lại. Lâm Tử Nhiên lã chã chực khóc: “Anh căn bản không nghĩ đến điểm này đúng không? Anh đối với em, chẳng qua chỉ là sinh ra một chút hứng thú, muốn chơi đùa mà thôi...” Trong lòng Tưởng Huyên chùng xuống, vội vàng nói: “Không phải..” Lâm Tử Nhiên: “Vậy thì anh đi giải trừ hôn ước trước rồi hãy đến tìm em!” Tưởng Huyên: “……” Lâm Tử Nhiên thấy Tưởng Huyên rốt cuộc không còn lời nào để nói, vẻ mặt cậu rất chi là bi thương, trong lòng lại cho mình một dấu V. Tại sao trong nguyên cốt truyện đường tình của Tưởng Huyên lại nhấp nhô như thế? Ninh Bách lương bạc là nguyên nhân thứ nhất, nhưng bên người hắn đồng đội heo kéo chân sau có quá nhiều! Vị hôn thê của hắn không dễ chọc, lão cha của hắn cũng không dễ chọc, người nhà và bạn bè của hắn cũng không dễ chọc. Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo. Chẳng qua hiện tại cốt truyện sụp đổ rồi, chính mình đem những việc này quên mất mà thôi! Nhớ tới trước đây khi cậu mới đến thế giới này, còn chuẩn bị về sau ngồi ăn dưa xem náo nhiệt đâu... May mắn liền nghĩ tới! Hầy, mình choáng đầu mới cùng Tưởng Huyên cứng đối cứng! Hiện tại chỉ cần chính mình cho hắn một chút hi vọng, tạm ổn định Tưởng Huyên là được, hắn không giải trừ hôn ước chính mình liền có thể theo lẽ đương nhiên cự tuyệt, nếu hắn thật sự muốn giải trừ hôn ước... Hắc hắc, chờ hắn làm xong chuyện thì cậu đã sớm đi đến thế giới tiếp theo rầu! Tưởng Huyên nhìn thiếu niên hai mắt phiếm lệ, tâm liền mềm, vừa rồi suýt chút nữa hắn lại vì xúc động mà phạm sai lầm. Hắn buông tay Lâm Tử Nhiên ra, đem cậu ôm vào trong ngực, thương tiếc nói: “Đừng khóc, anh sẽ không chạm vào em!” A, chủ nghĩa đại nam nhân! Lâm Tử Nhiên rũ mắt, nói: “Anh sẽ cùng Tống tiểu thư giải trừ hôn ước sao?” Tưởng Huyên do dự một lát: “Cho anh một chút thời gian.” Lâm Tử Nhiên lập tức la lối khóc lóc, đỏ cả mắt nói: “Em sẽ không kết giao cùng nam nhân đã có vị hôn thê, hay là nói, anh căn bản không có ý định nghiêm túc cùng em kết giao, chỉ là có ý muốn chơi đùa với em mà thôi?” Lâm Tử Nhiên từng bước ép sát khiến Tưởng Huyên đau đầu không thôi, hắn bất đắc dĩ nói: “Em đừng suy nghĩ vớ vẩn, anh đối với em là chân thành, chuyện cô ta anh sẽ nghĩ cách.” Ha hả, cần thời gian nghĩ cách? Nam nhân thối, một chút thủ đoạn nhỏ này nghĩ có thể lừa được tôi sao? Lâm Tử Nhiên bình tĩnh nói: “Em phải về đây.” Tưởng Huyên không nỡ buông tay, khẽ cọ xát bên tai cậu: “Ngày mai anh lại đến gặp em, ân?” Cái gì, ngày mai anh còn muốn tới nữa hả?! Lâm Tử Nhiên mặt mũi tái mét. Đúng lúc này Ninh Bách rốt cuộc tìm đến, hắn vốn là muốn tới nhìn Lâm Tử Nhiên một chút, ai ngờ lên lầu lại không thấy ai ở đó, cho nên đi xuống dưới tìm. Bởi vì nghe thấy động tĩnh bên này, đi qua, ngoài ý muốn phát hiện nam hài dây dưa cùng Tưởng Huyên. Mắt thấy hốc mắt nam hài phiếm hồng, một bộ mới vừa bị cưỡng hôn qua, trong lòng Ninh Bách hừng hực lửa giận, hắn hết sức khắc chế mới không để lộ một mặt đáng sợ ở trước mặt nam hài. Ánh mắt Ninh Bách lạnh băng nhìn Tưởng Huyên: “Hình như tôi đã từng nói qua, mong Tưởng tổng không cần dây dưa với em ấy nữa.” Tưởng Huyên hồn nhiên không thèm để ý. Bất quá lần trước Ninh Bách ỷ vào mình là người nam hài thích nhất, nhưng bây giờ hắn chính là người mà em ấy ghét nhất đâu.. Tưởng Huyên nhướn mày cười: “Như thế nào? Hai người đã chia tay rồi mà còn quản chặt như vậy?” Sắc mặt Ninh Bách lạnh lùng, nhưng thực nhanh hắn lại trầm giọng. nói: “Tôi là anh trai của em ấy.” Tưởng Huyên ngẩn ra, ngay sau đó lộ ra ánh mắt thập phần vớ vẩn và buồn cười. Này mà Ninh Bách cũng nói ra cho được! Ai mà không biết quan hệ giữa Lộ Mậu Phong và đứa nhỏ Lộ Hiểu Đông này không tốt, từ trước đến nay đều không để ý đến đứa nhỏ này, nếu không cũng sẽ không để cho cậu ở bên ngoài lêu lổng cả ngày. Phùng Uyển là người điên, tâm tâm niệm niệm đều là con trai ruột, căn bản mặc kệ Lộ Hiểu Đông sống chết. Lộ Hiểu Đông không hận chết anh đã là tốt lắm rồi, ở đó mà nhận anh trai?! Tưởng Huyên cong khóe môi: “Lần sau nếu muốn xen vào chuyện của người khác thì lấy cái cớ hay một chút.” Lâm Tử Nhiên mặt vô biểu tình: “Anh ấy là anh trai tôi.” Tưởng Huyên: “……..” Lâm Tử Nhiên: “Anh có thể buông tay ra chưa?” Trong mắt Tưởng Huyên biến ảo, hắn không cho rằng nam hài sẽ nhận người anh trai này, sở dĩ thừa nhận chỉ sợ là vì tránh né chính mình mà thôi. Bất quá bây giờ Ninh Bách ở đây, ép buộc cũng vô nghĩa, không bằng tạm thời cứ để cậu rời đi. Tưởng Huyên buông lỏng tay ra. Lâm Tử Nhiên không thèm nhìn bọn họ, lập tức tăng nhanh bước chân rời đi! Cậu mới không muốn ở lại cái chỗ này đâu. Tự hai bọn họ xử lý đi, tóm lại đừng tìm cậu là được! Mắt thấy Lâm Tử Nhiên rời đi, Ninh Bách dùng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng nhìn Tưởng Huyên, chậm rãi nói: “Anh không chịu buông tay?” Tưởng Huyên cũng khiêu khích nhìn hắn: “Chẳng lẽ anh định buông tay?” Ninh Bách biểu tình vô vị nhìn hắn, nghĩ đến việc hắn làm những sự tình đó... Tưởng Huyên không có khả năng không biết hậu quả của việc làm như vậy, nhưng hắn vẫn làm vậy. Hắn vì đả kích chính mình mà không tiếc làm tổn thương nam hài, hủy diệt hy vọng cuối cùng và sự kiên trì của cậu. Tức giận trong lòng Ninh Bách rốt cuộc không ngăn được, tiến lên nắm lấy cổ áo của Tưởng Huyên, lạnh lùng nói: “Anh có biết mình đang làm gì không?!” Ánh mắt Tưởng Huyên cũng trở nên lạnh lùng: “Đương nhiên tôi biết mình đang làm gì, anh lại có tư cách gì mà giáo huấn tôi?” Ninh Bách không nhịn được nữa, đấm một quyền vào mặt Tưởng Huyên! Lệ khí trong mắt Tưởng Huyên hiện lên, hai người cứ như vậy lao vào đánh nhau! Hận không thể giết chết đối phương! Tưởng Huyên bị đánh lảo đảo một bước. Ninh Bách lau một chút máu nơi khóe miệng, trong mắt là cảm xúc vô cùng khổ sở. Phía trước thậm chí hắn còn không dám biểu hiện ra trước mặt Lâm Tử Nhiên, bởi vì hắn muốn giả vờ như không có chuyện gì trước mặt nam hài, giả bộ mạnh mẽ, không muốn bi thương của chính mình lây bệnh cho cậu, hắn hi vọng nam hài có thể tồn tại tích cực vui sướng như ánh mặt trời. Nhưng người này thì sao? Giọng nói Ninh Bách khàn khàn, vô cùng thống khổ: “Anh không nên làm như vậy, anh có biết cậu ấy để ý người nhà của mình bao nhiêu không..” Đó là hy vọng cuối cùng của cậu. Cho dù Lộ Mậu Phong và Phùng Uyển không yêu thương cậu đủ nhiều, nhưng chỉ cần hắn vĩnh viễn không xuất hiện, Lộ Hiểu Đông vẫn là con trai duy nhất của bọn họ, ít nhất có thể duy trì mặt ngoài giả dối. Chờ Lộ Hiểu Đông tốt nghiệp, chậm rãi trưởng thành, bước chân vào xã hội, cậu sẽ tiếp xúc với càng nhiều người càng nhiều chuyện. Có lẽ một ngày nào đó cậu sẽ suy nghĩ cẩn thận, đi ra khỏi gia đình không yêu thương mình, đi thu hoạch người yêu thương cậu và gia đình mới, cậu còn có vô hạn khả năng.. đi qua nhân sinh bình phàm đơn giản thuộc về mình. Bí mật này vốn nên được vĩnh viễn chôn giấu. Chính là anh đang làm cái gì? Vì tâm tư bản thân, đập tan hoàn toàn giấc mộng 20 năm của cậu, mổ ra sự thật đẫm máu, cho cậu biết vì sao chính mình không được yêu thương, cho cậu biết bản thân mình chỉ là một thay thế phẩm, biến cậu thành một hồi chê cười không rõ đầu đuôi. Làm cho cậu ngay cả một chút niệm tưởng cũng không có. Hài tử tuổi này tâm trí chưa đủ chín chắn, suy nghĩ dễ dàng cực đoan, vạn nhất cậu không nhận nổi đả kích, xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Tưởng Huyên nhìn biểu tình Ninh Bách như vậy, hơi giật mình, trong lòng dâng lên cảm xúc bực bội, hắn lạnh lùng nói: “Cha mẹ như vậy không cần cũng thế, em ấy rời khỏi bọn họ là việc tốt, tôi tự nhiên có thể bảo vệ em ấy, ở bên người tôi em ấy càng tốt hơn trước.” Vẻ mặt Ninh Bách thống khổ, giọng nói khàn khàn: “Cho nên, anh liền nói cho Lộ Mậu Phong thân thế của tôi, để Hiểu Đông hận tôi, như vậy anh liền có thể theo đó mà vào phải không? Anh căn bản còn không biết em ấy muốn cái gì...” Kỳ thực Tưởng Huyên cũng biết làm như vậy chắc chắn sẽ làm tổn thương nam hài, nhưng hắn tin tưởng mình có thể khống chế hết thảy, nhân cơ hội thu nạp cậu vào dưới cánh chim của mình, để cậu từ nay về sau đều tín nhiệm ỷ lại hắn. Bỗng nhiên hắn giương mắt, sắc mặt kịch biến: “Hiểu Đông, sao em lại trở lại?” Lâm Tử Nhiên đứng cách đó không xa. Sở dĩ cậu đi rồi quay lại là vì chợt nhớ ra, vạn nhất hai tên gia hỏa này đánh nhau ở chỗ này, nháo đến khó coi, vì thế định quay lại nói mấy câu để họ muốn đánh thì đi ra ngoài mà đánh. Ai biết lại nghe được. Quả nhiên là do Tưởng Huyên thọc ra. Thạch chùy.
Tưởng Huyên nhìn ánh mắt thiếu niên, tâm không khỏi chùng xuống, trước đó hắn còn chưa có cảm giác khủng hoảng như vậy, giống như sắp mất đi đối phương hoàn toàn, hắn không nghĩ tới sẽ bị nghe được. Không thể cãi lại. Môi Tưởng Huyên giật giật: “Hiểu Đông...” Lâm Tử Nhiên mặt không hề cảm xúc, lạnh lùng nhìn hắn: “Tôi muốn nói, tốt nhất các anh nháo ở ngoài trường, đừng đánh nhau ở đây, bất quá có nghe hay không thì tùy các anh, tôi đi đây.” Nói xong lần nữa xoay người rời đi. Tưởng Huyên muốn tiến lên đuổi theo để giải thích, nhưng chính là nên giải thích như thế nào? Chỉ cần chuyện này không bị biết, hắn cho rằng chính mình vẫn luôn có cơ hội, hắn không sợ Ninh Bách vạch trần hắn, bởi vì Ninh Bách không được tín nhiệm... Nhưng lúc này đây, là chính tai thiếu niên nghe được. Tưởng Huyên chưa bao giờ có một khắc hiểu rõ ràng như vậy. Cậu sẽ hận hắn. Thậm chí lúc này hắn cũng không dám đuổi theo. Bởi vì sợ hãi phải đối mặt với ánh mắt tuyệt vọng và đầy hận thù của thiếu niên. Hắn thật sự, làm sai rồi sao..? Ninh Bách cũng không ngờ lại bị nghe được, hắn vẫn luôn biết Tưởng Huyên là đại ca mà thiếu niên tín nhiệm nhất, cho nên sau khi gặp phải đả kích như vậy, không muốn nói cho hắn biết chuyện như vậy, dậu đổ bìm leo, đều do hắn không khống chế được chính mình. Ninh Bách khẽ cắn môi, vẫn xoay người đuổi theo. Hắn thật sự không yên tâm. Lâm Tử Nhiên đã về tới ký túc, nhìn thần sắc lo lắng nôn nóng của Ninh Bách. Cậu im lặng một lúc, chợt thở dài, nhếch khóe môi: “Tôi sẽ dọn tới nhà anh ở.” Ninh Bách kinh ngạc nhìn cậu, tựa hồ rất kinh ngạc Lâm Tử Nhiên sẽ nói ra lời như vậy. Lâm Tử Nhiên nhún nhún vai nói: “Tưởng Huyên sẽ lại tới nữa, tôi không hy vọng nháo quá khó coi ở trường.” Ngày qua ngày, làm người không được thanh tịnh. Cậu không muốn trước khi Lộ Hiểu Đông chết, cuối cùng lưu lại truyền thuyết vườn trường là câu dẫn con trai ruột của mẹ, nam nhân vì cậu mà tranh giành tình cảm. Không muốn những lời gièm pha dán nhãn trên người Lộ Hiểu Đông. Tuy rằng cậu có thể không biết xấu hổ, nhưng vẫn nên chừa chút thể diện cho Lộ Hiểu Đông. Lâm Tử Nhiên không có nhiều đồ, rất nhanh liền thu thập tốt, trực tiếp ngồi xe Ninh Bách về nhà hắn. Một đường này Ninh Bách thập phần yên tĩnh, nhưng nhìn tay hắn nắm chặt vô lăng là có thể thấy được, kỳ thực hắn rất khẩn trương, tâm tình cũng không bình tĩnh. Lâm Tử Nhiên lần nữa vào nhà Ninh Bách, tâm tư có chút bay xa... Thật ra cậu không nhất định phải tới nơi này ở, nhưng dù sao cũng sắp phải đi rồi, cho nên không thể bắt bẻ nhiều như vậy. Ninh Bách vẻ mặt phi thường ngưng trọng, hắn ho nhẹ một tiếng, mang theo Lâm Tử Nhiên đi vào phòng ngủ của hắn: “Em liền ở chỗ này đi.” Sắc mặt Lâm Tử Nhiên lạnh đi, tên gia hỏa này không chịu nổi khảo nghiệm, nhanh như vậy liền hiện nguyên hình! Ninh Bách biết cậu hiểu lầm, lập tức nói: “Anh ngủ trên sô pha.” Ha hả, Lâm Tử Nhiên không tin, cái nhà lớn như vậy chỉ có một căn phòng có giường, phòng cho khách đều không có? Cậu đẩy cửa ra đi vào xem. Thư phòng, phòng tập thể thao, phòng tắm nắng, phòng tạp vật, kho chứa đồ… Đậu má! Thực đúng là chỉ có một phòng ngủ. Đừng nhìn phòng ở lớn, nhưng mà từ đầu đến đuôi chỉ có một người ở, như là căn bản không có nghĩ tới sẽ có bất luận người nào tới ở, người này cũng quá quái dị rồi đi! Chính mình để Ninh Bách ngủ trên sô pha, Lâm Tử Nhiên có chút nghi ngờ quyết định của mình là sai lầm, có lẽ cậu không nên tới đây. Không bằng đi thuê phòng khách sạn. Mắt thấy Lâm Tử Nhiên phải đi, Ninh Bách vội vàng cẩn thận nói: “Em ở nơi này không quan hệ, nếu em thật sự để ý, anh có thể dọn ra ngoài.” Lâm Tử Nhiên “……” Cậu bình tĩnh nhìn Ninh Bách hồi lâu, nhìn vẻ mặt căng thẳng bất an của nam nhân, đột nhiên bình thường trở lại! Phi! Tại sao lại săn sóc chính mình như vậy! Đây chẳng phải là cơ hội tốt để trả thù Ninh Bách sao! Kỳ thực cậu là người lòng dạ hẹp hòi. Lâm Tử Nhiên đột nhiên cười ha hả, nhướn mày nói: “Vậy anh liền ngủ trên sô pha đi.” Nói xong trực tiếp kéo hành lý đi vào phòng ngủ. Lâm Tử Nhiên khoanh tay trước ngực, sâu kín nằm đó. Lâm Tử Nhiên: “Tôi vào thế giới này bao lâu rồi?” Hệ thống: “Gần hai tháng rồi.” Lâm Tử Nhiên: “Sắp khai giảng..” Hệ thống: “Không sai.” Lâm Tử Nhiên: “Xem ra tôi nên chuẩn bị rời khỏi, tôi đến để chơi trò chơi, chứ không phải tới để chơi trò chơi đi học.” Hệ thống:…… ……………… Lâm Tử Nhiên ngủ thoải mái trên giường lớn, ngày hôm sau tỉnh lại thì đã đến giờ rồi. Ninh Bách đã giúp cậu nấu một bữa trưa thịnh soạn. Đúng vậy, là bữa trưa, bởi vì Lâm Tử Nhiên ngủ nướng a! ~ Ninh Bách làm cho cậu món bò bít tết chiên và nước trái cây, Lâm Tử Nhiên ngửi ngửi, ăn một miếng, ừm, cậu vẫn tương đối thích bít tết tám phần chín. Ăn cơm trưa xong, Ninh Bách do dự một chút, đặt chìa khóa xe trước mặt Lâm Tử Nhiên, hơi nhấp môi, nhẹ giọng nói: “Đây là xe của em.” Thật ra Ninh Bách có thể mua cho thiếu niên một chiếc xe mới, nhưng lo lắng việc chăm sóc quá kỹ sẽ khiến cậu không thích, hơn nữa chiếc xe này hẳn là cậu thích, cho nên Ninh Bách giúp cậu mua về. Lâm Tử Nhiên nhìn chìa khóa xe, lâm vào im lặng: “…….” Thời điểm bán chiếc xe này, ngoại trừ một mặt không có tiền, một mặt khác là thực sự không thích cái màu xanh lục ánh huỳnh quang này, quá lóa mắt. Thấy Lâm Tử Nhiên không lên tiếng, Ninh Bách hơi chột dạ, sợ rằng chính mình làm gì sai. Ban đầu Lâm Tử Nhiên nghĩ Ninh Bách cũng có lòng tốt, nhưng suy nghĩ lại thì chính mình sắp phải đi rồi, tại sao phải ủy khuất chính mình chớ. Cậu đập bàn cái ‘rầm’ : “Ai kêu anh mua về, tôi căn bản không thích!” Sắc mặt Ninh Bách tái nhợt, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm thương tiếc. Em thực sự không thích sao? Hay là bởi vì Lộ Mậu Phong và Phùng Uyển làm đau thấu tim em, cho nên em mới nói như vậy? Anh có thể tốt với em, làm hết mọi thứ cho em, nhưng chỉ không thể khiến họ cũng yêu em. Đôi môi Ninh Bách khẽ nhúc nhích, giọng nói khàn khàn: “Thực xin lỗi.” Lâm Tử Nhiên nhìn hắn, cảm thấy Ninh Bách thật sự rất kiên nhẫn, từ lúc cậu rời nhà trốn đi, sau đó gặp lại dường như tính tình hắn cũng thay đổi, cậu không khỏi bắt đầu hoài nghi —— chính mình rời nhà trốn đi có uy lực lớn vậy sao?! Nhớ tới tao ngộ chính mình vừa đến thế giới này, mỗi ngày làm chân chạy không thể ngủ nướng, Lâm Tử Nhiên lại nổi lên tâm tư, tóm lại cậu chính là muốn cùng Ninh Bách đối nghịch mới vui vẻ ~ Lâm Tử Nhiên ở nhà Ninh Bách một đêm, khiến cho cả ngôi nhà hoàn toàn biến dạng. Trên bàn trà bày đầy đồ ăn vặt các loại, khoai tây lát, trà sữa, cánh gà, kẹo hạt dưa, đồ ăn vặt được mở tùy ý ném ở trên bàn, còn có một ít dính trên thảm. Mọi thứ trong nhà có thể đều lộn xộn và bừa bộn. Tuy rằng Lâm Tử Nhiên không có chứng cưỡng bách như Ninh Bách, nhưng kỳ thực bản thân vẫn là một người tương đối ưa sạch sẽ, nhưng hôm nay cậu lấy ra sức mạnh nhà buôn Husky. Sau một ngày bận rộn, Ninh Bách thờ ơ. Còn rót nước trái cây giúp cậu, ôn nhu nói: “Mệt rồi thì nghỉ một lát.” Ninh Bách cũng không có tức giận, ngược lại hắn rất vui khi thiếu niên còn có loại sức mạnh này, nguyện ý cùng mình so đo. Chẳng sợ cậu làm trong nhà lung tung rối loạn, chỉ cần cậu sinh cơ bừng bừng hắn liền cảm thấy vui mừng, không có gì là không thể tiếp thu. Khi yêu một ai đó, bạn sẽ không dễ dàng ngừng yêu người ấy chỉ vì người ấy có một chút khuyết điểm, ngược lại bởi vì yêu, bạn có thể chấp nhận tất cả những điểm không hoàn mỹ và tùy hứng của người ấy. Hắn yêu chính là người này, mà không phải bởi vì người này vừa vặn là bộ dáng hắn thích, mới yêu cậu. Ninh Bách đối với Lâm Tử Nhiên đúng là thiên y bách thuận. Lâm Tử Nhiên: “Tôi thua, tôi không chọc giận nổi hắn, người này thật là đáng sợ! Làm sao mà hắn có thể nhẫn nhịn giỏi như vậy!” Hệ thống…… Lâm Tử Nhiên: “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, người nghe lời hiểu chuyện thiên y bách thuận, rất khó làm người chán ghét a. Rốt cuộc ai mà không thích người nghe lời đâu.”
Lâm Tử Nhiên thở dài: “Tôi dường như đã biết thế giới này thất bại chỗ nào rồi.” Hệ thống: “Chỗ nào?” Vị người chơi này thế mà đã bắt đầu suy nghĩ lại. Lâm Tử Nhiên vô cùng đau đớn: “Tôi sai vì lúc trước chính mình quá nghe lời.” Cậu thật sự ngốc đến mức làm chân chạy cho Ninh Bách nửa tháng, tuy rằng không cao hứng nhưng yêu cầu cơ bản của Ninh Bách cũng coi như đều làm được đi? Nếu cậu không nghe lời như vậy, nói không chừng sẽ không truy được Ninh Bách! Lộ Hiểu Đông sống trong hoàn cảnh như vậy, cả ngày lêu lổng cùng đám hồ bằng cẩu hữu, tính cách hắn thật sự nghe lời vậy sao? Sẽ đối với Ninh Bách nói gì nghe nấy? Chính mình đã sai khi không nghiền ngẫm nhân vật kỹ lưỡng! Hệ thống: …… ……………… Ngày hôm sau Lâm Tử Nhiên đánh ngáp rời giường, Ninh Bách đang nấu bữa sáng cho cậu ở trong bếp. Lâm Tử Nhiên đĩnh đạc ngồi ở bên bàn đợi đồ ăn, nhìn sườn mặt nghiêng của người đàn ông. Ừm, đây là thịnh thế mỹ nhan mà Lộ Hiểu Đông nhất kiến chung tình, nhìn góc nào cũng thấy đẹp, chính mình lúc trước bởi vì chán ghét người này, nên mới không có tâm tình thưởng thức vẻ đẹp của hắn. Hiện tại tâm trạng tốt hơn rất nhiều, mới nhận thấy Ninh Bách cảnh đẹp ý vui. Nhìn xem, cái mũi kia, đôi mắt và cái miệng kia, quả thực khó tin là con trai của Lộ Mậu Phong. Thời điểm Lộ Hiểu Đông ăn cơm có chút thất thần nhìn Ninh Bách. Hàng mi của người đàn ông nhỏ dài, rõ ràng, độ cong môi mỏng tuyệt đẹp, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo nhưng không chút nữ tính, con ngươi nhạt màu hổ phách. Một bữa cơm kết thúc, mắt thấy Ninh Bách muốn đứng dậy thu dọn chén bát, Lâm Tử Nhiên gọi hắn lại: “Từ từ.” Ninh Bách quay đầu lại, nghi hoặc nhìn cậu. Hệ thống: “Cậu muốn làm gì?” Lâm Tử Nhiên: “Tôi sắp phải đi rồi, muốn làm một pháo chia tay.” :))) Hệ thống: “…..Cậu đủ rồi nhe.” Lâm Tử Nhiên ngồi ở ghế trên, nhấc chân nâng cằm, dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn, khóe môi câu lên: “Cởi quần áo ra.” Ninh Bách ngẩn ra, khó tin nhìn Lâm Tử Nhiên. Không phải là hắn không nghe thấy lời thiếu niên nói, hắn chỉ là, không nghĩ tới thế mà thiếu niên sẽ sinh ra ý niệm như vậy, khiến hắn nhất thời không phản ứng kịp. Lâm Tử Nhiên nhìn Ninh Bách chần chừ, trong mắt càng thêm ác liệt, nhớ tới trước đây chính mình chính là mơ màng hồ đồ rồi bị ngủ, cốt truyện cũng sụp mịa rồi… Lúc ấy ai có thể tưởng được Ninh Bách nguyện ý ngủ với cậu chứ? Nghĩ đến đấy biết vậy chẳng làm! Lâm Tử Nhiên nhướn mày, bình tĩnh nhìn hắn: “Thế nào? Anh không dám sao?” Ninh Bách nhấp môi, hắn nhìn ánh mắt tràn đầy ngả ngớn cùng ác ý của thiếu niên, liền hiểu đứa nhỏ này lòng còn mang thù, chỉ là muốn trả thù nhục nhã hắn thôi. Khóe môi Ninh Bách lộ ra một chút chua xót, hắn rũ mắt, nâng tay lên, ngón tay thon dài lần lượt cởi từng cái nút thắt. Lâm Tử Nhiên cứ vậy mà nhìn. Vẻ mặt của cậu thoạt nhìn còn tính là bình tĩnh, nhưng kỳ thực có chút miệng đắng lưỡi khô. Cậu chưa từng nghĩ tới, chỉ xem một người đàn ông cởi quần áo mà cũng có thể nổi lên phản ứng. Không được! Như vậy người mất mặt sẽ là cậu, cậu muốn chính là nhục nhã Ninh Bách a! Vài phút sau, người đàn ông cứ như vậy hiện ra trước mặt cậu. Việc Ninh Bách thuận theo xác thật nằm ngoài sức tưởng tượng của Lâm Tử Nhiên, bất quá một màn tình tiết điên đảo này vẫn khiến cậu tương đối hài lòng. Cậu hài hước đánh giá Ninh Bách, aiz… Xem cái dạng này của Ninh Bách, sợ là chính mình muốn thượng hắn, hắn đều có thể đáp ứng đi? Dù sao trong nguyên cốt truyện hắn chính là ‘thụ’.. Hừ hừ, nhưng chính mình mới không có khả năng vì yêu vì Ninh Bách mà làm ‘công’ đâu, như vậy chính mình mới có hại. Tròng mắt Lâm Tử Nhiên chuyển động, ngoắc ngoắc ngón tay: “Anh, lại đây, hầu hạ tôi.” Khẩu khí thập phần sảng khoái. Ninh Bách sải bước đi tới, trực tiếp quỳ ở trước mặt cậu, hắn ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt tuấn mỹ tinh xảo cùng đôi môi mỏng khép mở: “Vâng, chủ nhân của tôi.” Lâm Tử Nhiên đỏ mặt: “…..!” Ngọa tào, tôi chỉ đùa một chút mà thôi, nhưng anh có phải quá quen tay rồi không? ……………… Sau đó Lâm Tử Nhiên bị sảng khóc. Thật là, được hầu hạ tận tình. Ninh Bách nhìn thiếu niên nước mắt lưng tròng, thật lâu sau mới cẩn thận hôn lên. Câu nói kia không phải chỉ là vui đùa. Lần đầu tiên của anh là em, cũng là lần duy nhất yêu một người. Anh sẽ vĩnh viễn yêu em. Thần phục dưới chân em. Lâm Tử Nhiên kỳ thực đã sớm tỉnh, nhưng cậu có chút ngượng ngùng, bởi vì cậu định nhục nhã Ninh Bách, kết quả lại bị Ninh Bách lộng khóc, này có vẻ như cậu rất không có khí thế. Cậu từ từ mở mắt ra, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông, bỗng nhiên nhớ tới trước đó Ninh Bách còn lộng tới trong miệng mình... Khụ, Lâm Tử Nhiên xụ mặt, trừng mắt nhìn Ninh Bách, nói: “Tôi không có thích anh.” Cậu chỉ tính toán làm chuyện sảng khoái xong chạy lấy người mà thôi! Ninh Bách nhẹ nhàng nhìn cậu một cái, nói: “Anh biết.” Lâm Tử Nhiên hừ lạnh một tiếng, đẩy hắn ra liền đi. ……………… Lâm Tử Nhiên ở nhà Ninh Bách tùy ý làm bậy qua hai ngày, hôm nay Ninh Bách ở phòng bếp nấu ăn, cậu rãnh rỗi chạy đến thư phòng tìm sách để xem. Kết quả vừa thấy tất cả đều là sách chuyên ngành! Một quyển giải trí cũng không có! Lâm Tử Nhiên sợ ngây người, cuộc sống của người này không thú vị cỡ nào! Cậu nhìn giá sách bên kia bức tường, đang định rời đi, chợt tầm mắt đảo qua, phát hiện trong góc tủ sách kẹp một quyển notebook da bìa đen nhìn rất quen mắt. Lâm Tử Nhiên rút ra vừa thấy: “…..” Lâm Tử Nhiên: “Làm thế nào mà nhật ký của Lộ Hiểu Đông lại ở đây?” Hệ thống: “Có thể là bị Ninh Bách phát hiện?” Lâm Tử Nhiên: …… Aaaa, đây là sai lầm của cậu! Lúc đó cậu bỏ nhà đi căn bản không nghĩ tới muốn mang theo cuốn nhật ký này. Không dùng làm gì, nhìn vào thì hậm hực, ảnh hưởng đến tâm tình cho nên tùy ý ném ở nhà, bởi vì cảm thấy căn bản không có người để ý Lộ Hiểu Đông, sẽ không ai đi kiểm tra phòng của hắn... Bây giờ nghĩ lại bản thân vẫn sơ ý, hẳn là nên giấu kỹ giúp Lộ Hiểu Đông. Bên trong nhật ký Lộ Hiểu Đông quá hèn mọn quá đáng thương... Chắc chắn hắn không hy vọng bị người nhìn thấy. Đây là bí mật mà Lộ Hiểu Đông không muốn bị người biết đến nhất! Lâm Tử Nhiên đột nhiên có chút hiểu ra, tại sao Ninh Bách lại đối với cậu thiên y bách thuận. Đại khái Ninh Bách cảm thấy tâm trạng hiện tại của cậu rất nguy hiểm, sợ cậu nghĩ quẩn trong lòng làm ra chuyện ngu ngốc, trong khoảng thời gian này hắn là dùng dạng tâm thái gì đi theo chính mình a.. Quá cảm thấy thẹn! Lâm Tử Nhiên: “Ô ô ô, tôi xin lỗi Lộ Hiểu Đông.” QAQ Hệ thống: “Đều đã qua, chỉ là một NPC trò chơi thôi.” Lâm Tử Nhiên…… Ninh Bách làm xong cơm trưa lên lầu gọi Lâm Tử Nhiên, ngoài ý muốn nhìn thấy Lâm Tử Nhiên cúi đầu đứng ở nơi đó, trên tay cầm quyển nhật ký màu đen, trái tim hắn chợt nhảy lên, sắc mặt trắng bệch. Hắn thế mà quên mất chuyện này. Lâm Tử Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt xen lẫn tia lạnh băng và tức giận, chậm rãi nói: “Nhật ký của tôi tại sao lại ở chỗ của anh?” Cổ họng Ninh Bách giật giật, không biết nên giải thích như thế nào. Hắn nhìn vào cuốn nhật ký của thiếu niên, thiếu niên nhất định không hy vọng đem miệng vết thương máu chảy đầm đìa lộ ra trước mặt người khác, đặc biệt là ở trước mặt hắn. Lâm Tử Nhiên lạnh lùng nhìn hắn, nếu như gặp loại chuyện này mà chính mình không có phản ứng, thiết lập nhân vật sẽ hoàn toàn sụp đổ! Hơn nữa lấy sự nhạy bén của Ninh Bách, liền sẽ trở thành thế giới đầu tiên bị NPC phát hiện! Mà cậu không muốn trước khi đi lại sinh ra cành mẹ đẻ cành con. Lâm Tử Nhiên siết chặt cuốn nhật ký, tay run nhè nhẹ, đột nhiên cất giọng bén nhọn: “Ai cho phép anh xem nhật ký của tôi! Ai cho anh xem!” Cậu nhìn Ninh Bách với đôi mắt đỏ hồng, tựa hồ cực kỳ hận hắn, cầm lấy cái ly trên bàn ném về phía hắn! Ninh Bách không tránh không né, chỉ bình tĩnh đứng ở nơi đó. Cái ly rơi xuống đất vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ, tựa như trái tim hắn cũng bị xé rách thành từng mảnh. Lâm Tử Nhiên chỉ tùy tiện diễn, hơn nữa cậu cũng không nghiêm túc, cho rằng Ninh Bách có thể né tránh... Nhưng giờ phút này, nhìn khuôn mặt bi thương của người đàn ông, nhìn dòng máu uốn lượn chảy xuống từ thái dương của hắn, cậu không khỏi có chút thất thần, ngơ ngẩn nói: “Tại sao anh không tránh…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]