Chương trước
Chương sau
Lâm Tử Nhiên nhàn nhã được mấy ngày, rốt cuộc Tưởng Huyên không gọi điện thoại cho cậu nữa, cũng không biết đã từ bỏ hay là nảy ra kế gì khác.
Thực ra mỗi ngày Ninh Bách đều gửi tin nhắn, nhưng Lâm Tử Nhiên chưa từng trả lời.
Thật cho là tính tình cậu tốt lắm sao?
Hôm nay Lâm Tử Nhiên ăn cơm bên ngoài trở về, vừa mới dừng xuống xe liền nhìn thấy Tưởng Huyên đứng ở bên ngoài chờ.
Người đàn ông dựa vào chiếc xe việt dã màu đen, tựa hồ đã đợi thật lâu, nhìn thấy cậu trở về thì ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt lạnh lùng cùng đôi mắt sâu thẳm.
Lâm Tử Nhiên ngẩn ra, sau đó kịp thời phản ứng lại. Tưởng Huyên rất có thế lực ở thành phố này, chính mình cũng không tính điệu thấp, hắn tìm tới đây cũng là chuyện bình thường.
Bất quá lần trước mình náo loạn với Tưởng Huyên một hồi, sớm thả bay chính mình, mới lười để ý đến Tưởng Huyên.
Lâm Tử Nhiên cũng không thèm nhìn hắn, trực tiếp đi ngang qua người Tưởng Huyên.
Trên mặt Tưởng Huyên lộ ra vẻ bất đắc dĩ, hắn đi nhanh tới kéo lấy cánh tay Lâm Tử Nhiên, trong đôi mắt hiện lên thần sắc thành khẩn, lo lắng: “Anh nghe nói về chuyện gia đình em, em có khỏe không?”
Lâm Tử Nhiên quay đầu, suy tư nhìn hắn.
Cậu nghi ngờ Tưởng Huyên thọc chuyện này ra, nhưng không có chứng cứ, nhìn vẻ mặt lo lắng của Tưởng Huyên giờ phút này, nếu chuyện này thật do hắn làm, vậy nhất định đây là một người có lòng dạ rất sâu.
Kế hoạch của Tưởng Huyên hẳn là như vầy:
Vạch trần thân thế Ninh Bách → Lộ Hiểu Đông khiếp sợ khổ sở → Lộ Mậu Phong và Phùng Uyển nhận người thân → Lộ Hiểu Đông bị vắng vẻ → Ninh Bách trở về Lộ gia → Lộ Hiểu Đông thương tâm tuyệt vọng → Lộ Hiểu Đông bắt đầu oán hận Ninh Bách → Lộ Hiểu Đông rời nhà trốn đi → Lộ Mậu Phong và Phùng Uyển thờ ơ → Lộ Hiểu Đông ngã xuống vũng bùn → Tưởng Huyên lóe sáng lên sân khấu → Chiếu cố tiểu đáng thương không ai yêu thương → Lộ Hiểu Đông phát hiện trên đời này chỉ có Tưởng Huyên tốt → Lộ Hiểu Đông nhào vào ngực hắn → Tưởng Huyên thành công quyển dưỡng tiểu đáng thương.
Kế hoạch thông!
Quả thực tính toán không bỏ sót thứ gì, Lộ Hiểu Đông đi theo Tưởng Huyên lăn lộn đã lâu, hắn không có khả năng không biết tình huống Lộ Hiểu Đông, cho nên thân thế Ninh Bách chính là đòn sát thủ của hắn! Nếu là Lộ Hiểu Đông chân chính, dưới hoàn cảnh tuyệt vọng thống khổ như vậy, nói không chừng thật sự sẽ bắt lấy cọng rơm cứu mạng Tưởng Huyên?
Bởi vì khi một người mất đi tất cả, dù chỉ một chút thiện ý và lòng thương hại, khó ai cưỡng lại được.
Trước đó Tưởng Huyên phạm phải sai lầm không là gì, không quan trọng, bởi vì Lộ Hiểu Đông đã tự sa ngã. Cậu chỉ cần một người có thể yêu cậu che chở cho cậu, cho dù Tưởng Huyên không thật sự yêu cậu, nhưng khẳng định Tưởng Huyên sẽ biểu hiện rằng rất là yêu cậu! Trên thế giới không còn nơi dung thân này, Lộ Hiểu Đông chỉ có thể tìm kiếm hơi ấm cuối cùng ở chỗ Tưởng Huyên.. Sau đó hoàn toàn trở thành đồ chơi bị Tưởng Huyên khống chế.
Thậm chí Tưởng Huyên có thể vì khuyên dỗ cậu, hóa giải nỗi oán hận và đau đớn trong lòng cậu, quay đầu đem một nhà Lộ Mậu Phong hết giá trị lợi dụng hố rớt.
Tưởng Huyên có vô số phương pháp để Lộ Hiểu Đông không rời khỏi hắn, trốn không thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Lâm Tử Nhiên thiếu nữa rùng mình một cái, cậu cảm thấy người này có chút đáng sợ, mãi đến tận giờ phút này mới ý thức được hắn là bá tổng tàn nhẫn trong kịch bản, không đơn giản như vẻ bề ngoài... Cũng may chính mình căn bản không phải Lộ Hiểu Đông, tự nhiên sẽ không mắc mưu bị lừa!
Cho dù lui lại vạn bước mà nói, chuyện này không phải do Tưởng Huyên thọc ra, thì cậu cũng không có hứng thú dây dưa cùng Tưởng Huyên.
Lâm Tử Nhiên nhếch môi, nhàn nhạt nói: “Chuyện của tôi không cần anh quản.”
Tưởng Huyên tựa hồ có chút khổ sở, hắn khàn giọng nói: “Anh biết em còn trách anh vì chuyện lần trước, lần đó anh không... Nhưng mà anh thật sự lo lắng cho em.”
Lâm Tử Nhiên nói: “Nga.”
Tưởng Huyên lại nói: “Em không tin anh thích em sao?”
Lâm Tử Nhiên cười: “Thích tôi? Anh cho rằng tôi sẽ tin sao?”
Tưởng Huyên đối với cậu đơn giản là chiếm hữu dục quấy phá mà thôi, mới có thể làm ra sự tình như vậy, có lẽ có một chút thích... Nhưng vậy thì sao? Chính mình không thích hắn.
Tưởng Huyên nhìn ánh mắt đạm mạc của Lâm Tử Nhiên, trong đôi mắt ấy không còn nửa phần ngưỡng mộ sùng bái, cũng sẽ không bao giờ mỉm cười nhìn về hắn nữa.
Rõ ràng vẫn là người này, nhưng khoảng cách dường như rất xa.
Thích sao?
Ngay từ đầu hắn cho rằng đó không phải là thích, chỉ là chiếm hữu dục quấy phá, bởi vì đột nhiên cảm thấy có chút hứng thú, liền muốn chơi chơi mà thôi, không bỏ được cứ thế nhường cậu cho người khác. Loại người như Lộ Hiểu Đông bị hắn chơi thì cũng phải nở nụ cười chào đón, hắn không thích có người ngỗ nghịch cự tuyệt hắn.
Nhưng sau này hắn mới biết mình sai rồi, hóa ra đứa nhỏ này cũng có một mặt quật cường, thoạt nhìn nịnh nọt đáng khinh, kỳ thực trong xương cốt rất cường ngạnh.
Cậu nói không thích hắn, thì chính là không thích hắn.
Không hề lấy lòng hắn.
Không hề đuổi theo hắn.
Bên cạnh Tưởng Huyên không thiếu người, vô luận nam hay nữ đều đẹp hơn Lộ Hiểu Đông nhiều. Thậm chí hắn còn nghĩ tới việc có nên buông tay hay không, bởi vì phân cao thấp cùng thứ đồ chơi như Lộ Hiểu Đông ngược lại biến bản thân thành một trò cười, nhưng rốt cuộc tại sao hắn vẫn không thể bỏ xuống được?
Vì có được người này, không tiếc ra tay với Ninh Bách, vạch trần thân thế của Ninh Bách.
Cơ quan tính tẫn (tính hết mọi cách).
Hắn không biết tại sao mình lại chấp nhất với một đứa trẻ như vậy, không biết rốt cuộc đó là thứ tình cảm gì… Nhưng chỉ cần tưởng tượng cậu sẽ hoàn toàn rời đi, không bao giờ xuất hiện bên cạnh mình nữa, càng lúc càng xa, hắn bỗng nhiên không thể chịu nổi kết quả như vậy.
Nếu không muốn buông tay thì phải không từ thủ đoạn mà có được cậu.
Đây là nguyên tắc hành sự của Tưởng Huyên.
Tưởng Huyên rũ mắt nhìn Lâm Tử Nhiên, ánh mắt thâm thúy lại bất đắc dĩ, hắn chậm rãi thở dài: “Vậy em muốn thế nào mới bằng lòng tin anh thích em?”
Lâm Tử Nhiên cũng nhìn hắn, Tưởng Huyên vì lừa dối chính mình mà ăn nói khép nép như thế cũng coi như khó có, đáng tiếc hắn nghĩ sai một việc.
Chính mình chưa bao giờ quan tâm tới việc hắn có thích mình hay không.
Nếu không quan tâm, tự nhiên cũng không tồn tại tin tưởng hay không, bởi vì cho dù hắn thật sự thích, thì có liên quan gì đến cậu?
Lâm Tử Nhiên cười một tiếng, nhìn Tưởng Huyên: “Có một việc anh nghĩ sai rồi.”
Tưởng Huyên nói: “Việc gì?”
Lâm Tử Nhiên nhướn mày: “Tôi có tin anh thích tôi hay không, điều đó không quan trọng, quan trọng là tôi không thích anh, không hy vọng anh tới quấy rầy tôi thêm nữa.”
Nói xong, Lâm Tử Nhiên xoay người rời đi.
Tưởng Huyên ở sau lưng cậu nói: “Em hận Lộ Mậu Phong sao?”
Lâm Tử Nhiên bỗng dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn.
Trong đôi mắt Tưởng Huyên là một mảnh u ám thâm trầm, dường như không có gì mở miệng, giọng nói trầm thấp khàn khàn mang theo hương vị dụ hoặc: “Nếu em hận ông ta, anh có thể khiến ông ta quỳ xuống cầu xin em. Tất cả những gì em muốn.. anh đều có thể cho em.”
Lâm Tử Nhiên bình tĩnh nhìn hắn, thầm nghĩ, thật đúng như lão tử đoán.
Đề nghị này xác thật làm người động tâm, bất quá tuy cậu không quen nhìn loại tra cha như Lộ Mậu Phong, nhưng vì chuyện này mà bán mình cho Tưởng Huyên thì không có lời.
Huống chi chỉ là một trò chơi..
Lâm Tử Nhiên nói từng chữ một: “Những thứ anh có, đều không phải thứ tôi muốn.”
Chỉ có Lộ Hiểu Đông trước kia mới hiếm lạ.
Tưởng Huyên nhìn ánh mắt vô cùng lãnh đạm của nam hài, nghe lời nói bình tĩnh của cậu, vẻ mặt hơi sững lại. Hắn vốn tưởng rằng bây giờ là thời điểm nam hài yếu đuối nhất, hắn cho rằng cậu cần mình trợ giúp, hắn cho rằng cậu sẽ đau thương sẽ hận thù, hắn sẽ nhân cơ hội này thu cậu vào dưới cánh chim của mình, nhưng kết quả không phải thế..
Nam hài so với hắn tưởng tượng còn kiên cường hơn, hoặc đã học được cách che giấu nỗi thống khổ của mình.
Chẳng sợ ngã xuống vũng bùn, cũng sẽ không vẫy đuôi lấy lòng hắn nữa.
Sẽ không gục đầu mà khóc..
Sẽ không bị căm hận ghen ghét che mất lý trí.
Đả kích ngược lại làm cậu có được cuộc sống mới, cậu bắt đầu hiểu được cách buông bỏ, tỏa ra quang mang rực rỡ lóa mắt xưa nay chưa từng có.
Tâm Tưởng Huyên dần chùng xuống, hắn cảm thấy kế hoạch của mình xuất hiện sai lệch, không phát triển theo hướng hắn muốn.
Phương pháp này có lẽ có thể khiến nam hài rời khỏi Ninh Bách, nhưng không thể hướng cậu đến gần mình được.
Bởi vì một khi cậu không để ý tới Lộ Mậu Phong nữa, không yêu cũng không hận, thì cậu không có lý do gì để tiếp tục dựa vào mình.
Mắt thấy nam hài càng đi càng xa, Tưởng Huyên bước nhanh tới, lần nữa bắt lấy tay nam hài.
Lâm Tử Nhiên hất tay ra, phát hiện không thể hất tay Tưởng Huyên ra được, liền lạnh lùng nói: “Tưởng tổng cũng là một người có danh dự có uy tín, không hy vọng ở chỗ này nháo quá khó coi đi?”
Tưởng Huyên nhìn khuôn mặt nam hài, trong đôi mắt ngập tràn lửa giận như ngọn lửa thiêu đốt, không kiêu ngạo không siểm nịch nhìn chính mình... Trái tim Tưởng Huyên chợt đập nhanh liên hồi.

Hắn dường như đã hiểu.
Có lẽ đây mới là một mặt chân chính của nam hài.
Đã từng nịnh nọt lấy lòng, cố tình phản nghịch, cố ý sa đọa... Tất cả đều là cậu ngụy trang mà thôi, là cậu khoác lên mình màu sắc tự vệ, cậu muốn được Lộ Mậu Phong khẳng định, muốn chính mình được coi trọng, cậu nỗ lực thu hoạch cảm giác tồn tại, nhưng không người nào để ý tới.
Cho đến một ngày, khi phát hiện ra dù mình có làm gì đi nữa cũng không thể đạt được điều mình muốn, cậu từ bỏ, biến bản thân thành bộ dáng mình chán ghét nhất, không bao giờ lấy lòng bất luận kẻ nào.
Nhưng cậu như vậy, so với bất luận thời điểm nào trước kia càng mê người hơn.
Chỉ là tất cả đều bị bề ngoài sa đọa kia che giấu, thế cho nên cậu mới mờ nhạt trong biển người, không ai phát hiện ra cái tốt cũng như sự chấp nhất kiên cường của cậu.
Lâm Tử Nhiên cảm thấy ánh mắt Tưởng Huyên có chút làm người bất an, nhíu mày nói: “Buông tay!”
Tầm mắt Tưởng Huyên dừng trên mặt nam hài, hai mắt nam hài nóng rực, cánh môi mềm mại mím lại, giống như mời gọi mình... Hắn đột nhiên tiến lên một bước, trực tiếp kéo Lâm Tử Nhiên đè lên cửa xe, nắm cằm cậu, cúi đầu xuống hôn.
Lâm Tử Nhiên bị hôn đến rơi nước mắt, cậu quả thực sắp tức điên lên vì bị cái tên hỗn đản động một cái liền cưỡng hôn này!
Lâm Tử Nhiên: “Nếu không phải đánh không lại hắn, hôm nay tôi sẽ khiến hắn quỳ xuống kêu baba!”
Hệ thống……
Lâm Tử Nhiên: “Hỗn đản này cũng chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, cậu xem hắn có dám đối với Ninh Bách như vậy hay không.”
Hệ thống……
Lâm Tử Nhiên không khỏi nhớ tới nguyên cốt truyện, trong nguyên cốt truyện, tuy Tưởng Huyên và Ninh Bách phân phân hợp hợp, tình yêu phải nói vô cùng cẩu huyết, nhưng nửa điểm cưỡng chế người yêu cũng không có. Từ đầu đến cuối đều rất tôn trọng Ninh Bách, tất cả sự tàn nhẫn của hắn đều dùng đối phó trên người pháo hôi và địch nhân, thời điểm Ninh Bách theo đuổi cũng không phải như vậy, ngược lại rất khiêm cung có lễ. Tại sao đổi thành mình liền thích mạnh bạo đâu?
Làm sao anh có thể như vậy? Anh sụp thiết lập rồi anh có biết không?!
Từ từ... Sắc mặt Lâm Tử Nhiên đột nhiên đông cứng lại, kỳ thực Tưởng Huyên không OOC, tính cách hắn vẫn luôn đồng nhất!
Tôn trọng Ninh Bách, không coi thường đối thủ như Ninh Bách, nhưng đối mặt với loại pháo hôi như Lộ Hiểu Đông liền dùng thủ đoạn tàn nhẫn, dùng bất cứ thủ đoạn nào, hiện tại không phải hắn vẫn như vậy sao? Từ sự kiện KTV lần trước đến chuyện thân thế lần này, hắn vẫn luôn như vậy!
Tuy theo đuổi người từ Ninh Bách chuyển thành mình, nhưng thái độ đối đãi Ninh Bách với mình không khác nhiều so với cốt truyện ban đầu.
Không có đối lập sẽ không có tổn thương, nghĩ như vậy càng tức giận hơn.
Thật xem người như đồ ăn, cảm thấy cậu tương đối dễ khi dễ?!
Nói đến cùng, Tưởng Huyên trước nay không hiểu đối xử bình đẳng với Lộ Hiểu Đông như thế nào, ở trong mắt hắn, Lộ Hiểu Đông chính là một tên ngốc tử dễ bị lừa gạt.
Lâm Tử Nhiên nhân cơ hội kéo ra khoảng cách để thở, đột nhiên đẩy Tưởng Huyên ra, đấm một quyền lên mặt hắn!
Tưởng Huyên bị đánh nghiêng đầu qua một bên, tựa hồ thập phần ngoài ý muốn Lâm Tử Nhiên sẽ động thủ, hai tròng mắt đen nhánh như mực nhìn cậu.
Lâm Tử Nhiên đánh xong rất sảng khoái, nhưng vừa thấy bộ dáng Tưởng Huyên lại có chút túng, sợ người này đột nhiên bùng nổ. Nếu hắn nhất thời không kìm nén được muốn chơi trò cầm tù ép buộc, thì chính mình bây giờ chẳng phải nên nghĩ cách rời khỏi hay sao... Tuy có chút hoảng nhưng cậu vẫn tỏ ra bộ dáng tức giận, làm bộ như một chút cũng không sợ hãi!
Tưởng Huyên thật sâu nhìn Lâm Tử Nhiên, thời điểm Lâm Tử Nhiên vô cùng thấp thỏm, hắn chợt cười nhẹ một tiếng, nói: “Không sao.”
Lâm Tử Nhiên: “???”
Tưởng Huyên nhìn nam hài rõ ràng có chút sợ hãi, rồi lại lộ ra bộ dáng kiên cường không chịu thua, ánh mắt ôn nhu sủng nịch: “Đừng sợ, anh sẽ không thương tổn em.”
Lâm Tử Nhiên: “….....”
Bãi đậu xe không nhiều người, Lâm Tử Nhiên không dám tiếp tục ở đây nữa, cậu lạnh lùng nhìn Tưởng Huyên, phun ra một chữ “Lăn.”
Sau đó sải bước nhanh chóng rời đi.
Lần này Tưởng Huyên không ngăn cản, hắn chỉ đứng nhìn bóng dáng thiếu niên ngày càng xa, ánh mắt u ám.
Có lẽ lần này là anh tính toán sai.
Nhưng anh sẽ không dễ dàng buông tay.
………………
Ninh Bách đến 11 giờ đêm mới tan tầm, nhưng hắn vẫn chưa về nhà mà lái xe vào tầng dưới một khách sạn, ngẩng đầu nhìn lên ánh đèn linh tinh phía trên.
Hắn sớm đã biết Lâm Tử Nhiên ở đâu, mỗi tối hắn đều đến đây nhìn một cái.
Nhưng không một lần đi lên.
Bởi vì hắn không biết nên đối mặt với người này thế nào.
Đi khẩn cầu cậu tha thứ, nói rằng yêu cậu, nói rằng là anh vô tình cướp đi thứ gì của em sao? Hoặc dứt khoát lừa gạt cậu kỳ thực cha mẹ em rất yêu thương em?
Tất cả đều quá trống rỗng.
Bởi vì chỉ có bản thân trải qua mới hiểu được nỗi đau thâm nhập vào cốt tủy.
Ngôn ngữ không thể chữa lành vết thương.
Đối với thiếu niên mà nói, sự tồn tại của hắn chính là tổn thương lớn nhất đối với cậu, chính mình khiến cho sự tồn tại của cậu trở nên vô nghĩa, khiến cậu thoạt nhìn giống như một trò cười.. Tuy rằng cậu rời khỏi cái nhà kia, nhưng tâm có thể thoát ra sao?
Ngay cả bản thân hắn cũng phải trả giá đại giới, huống chi hài tử không tính là thông minh này?
Bây giờ có phải cậu rất khổ sở hay không?
Cái cậu cần bây giờ, tuyệt không phải lời an ủi của hắn.
Trên môi Ninh Bách lộ ra một nụ cười tự giễu, áp xuống sự chua xót trong đáy mắt.
………………
Gần đây Tiết Trạch không dám tới trước mặt Ninh Bách, vừa nhìn thấy Ninh Bách liền đi đường vòng. Hôm nay lại tới nữa, hắn sợ mấy chuyện phiền toái, nhưng hôm nay không thể không đến.
Tiết Trạch đẩy cửa bước vào, nói một cách thận trọng: “Cái kia, mẹ cậu lại tới nữa, đúng, chính là mẹ ruột..”
Ninh Bách không hề nâng mắt: “Không gặp.”
Tiết Trạch quả thật muốn điên rồi, hắn dễ dàng sao? Mỗi ngày phải giúp Ninh Bách đuổi mẹ ruột của mình ra ngoài! Hắn cảm thấy tay mình dính đầy máu tươi! Hắn không thể chịu đựng thêm được nữa!
Tiết Trạch sắp khóc: “Nếu không thì cậu đi nói rõ ràng với dì ấy đi, ngày nào dì ấy cũng tới đây chờ, bây giờ có rất nhiều người hỏi tôi tại sao lại thế. Tôi sắp giấu không nổi nữa, cậu cũng không muốn về sau người khác nhắc đến cậu chính là một người lạnh nhạt vô tình, tên hỗn đản khinh thường mẹ ruột đi? Đương nhiên tôi biết cậu không bận tâm đến thanh danh gì đó, không thì lần tới cậu đổi người khác đi tống cổ dì ấy đi..”
Tiết Trạch thấy Ninh Bách vẫn thờ ơ, dong dài lằng nhằng nói: “Cậu làm ơn đi xem đi, dì ấy quyết tâm không gặp cậu thì không bỏ qua, cậu cứ lảng tránh như vậy cũng không giải quyết được vấn đề!”
Tay Ninh Bách cầm bút chợt dừng.
Hồi lâu, hắn đứng lên nói: “Được, tôi đi gặp bà ấy.”
Gần đây Phùng Uyển mỗi ngày đều đến công ty Ninh Bách chờ, nàng không dám trực tiếp xông vào, sợ như vậy sẽ làm Ninh Bách càng tức giận. Nàng nghĩ lấy lòng kiên nhẫn của mình, một ngày nào đó sẽ đả động tới Ninh Bách, hắn sẽ nguyện ý ra gặp mình....
Bốn phía người đến người đi, ngẫu nhiên có người tò mò liếc nhìn nàng, nhưng nàng không để bụng.
Nàng chỉ muốn nhìn thấy Ninh Bách.
Bỗng nhiên một người xuất hiện trước mặt nàng.
Phùng Uyển ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt Ninh Bách, lộ ra biểu tình kinh hỉ không thôi: “Tiểu Bách, rốt cuộc con cũng bằng lòng gặp mẹ.”
Ninh Bách nhìn người phụ nữ thật sâu, khóe môi cong lên lạnh nhạt. Bà vẫn như trước đây, luôn một bên tình nguyện làm theo ý mình, chưa bao giờ hiểu được thời điểm buông tay cần phải quyết đoán, nếu không bất quá chỉ mang đến thương tổn cho nhau mà thôi.
Luôn chấp nhất đối với người không yêu mình, căn bản không đáng để bà trả giá.
Đối với người quan tâm đến mình, bà lại vờ như không thấy.
Ánh mắt hắn đầy vẻ mỉa mai, nhưng giọng điệu nhàn nhạt: “Nơi này không tiện nói chuyện, không bằng về nhà bà nói đi.”
Phùng Uyển đột nhiên đứng lên, kích động nói năng lộn xộn: “Con nguyện ý cùng mẹ về nhà?”
Ninh Bách không phủ nhận, chỉ xoay người đi ra ngoài.
Một đường này Phùng Uyển đều cùng hắn nói chuyện, nhưng Ninh Bách một câu cũng không đáp lại. Hắn chỉ thất thần nghĩ, nơi thiếu niên sinh hoạt sẽ là nơi như thế nào, bỗng nhiên hắn muốn tận mắt nhìn thấy.
Hai mươi năm qua đi, Lộ gia chuyển nhà mấy lần rồi vào thành phố này, tự nhiên không phải nhà trong ấn tượng Ninh Bách.
Ninh Bách không muốn trở lại nhà có người phụ nữ này, nhưng đây là nhà của Lộ Hiểu Đông.

Hắn bỗng nhiên muốn xem một cái.
Phùng Uyển hoàn toàn không biết gì cả, nhiệt tình dẫn hắn lên lầu, vừa đi vừa nói: “Mẹ đã sắp xếp một phòng cho con rồi, con xem có yêu cầu gì thêm không, ba với mẹ đi mua cho con, về sau người một nhà chúng ta sống hòa thuận vui vẻ bên nhau..”
Ninh Bách nói: “Lộ Hiểu Đông ở phòng nào?”
Phùng Uyển không thích nhắc đến Lộ Hiểu Đông trước mặt Ninh Bách, đại khái cảm thấy chính mình có một đứa con trai khác giống như phản bội Ninh Bách vậy. Nàng trầm mặc nói: “Lúc đó ba của con cảm thấy có lỗi với mẹ, một hai phải ôm một đứa trẻ về nuôi… Phòng này là của nó..”
Ninh Bách bước vào phòng.
Phòng này đơn giản sạch sẽ, tuy rằng có chút tùy tính của cậu nhóc nhưng không dơ bẩn hỗn độn, có chút ngoài dự kiến của hắn.
Hắn quay đầu nhìn Phùng Uyển nói: “Tôi muốn ở một mình.”
Phùng Uyển không muốn rời đi, nhưng đối với ánh mắt đạm mạc của Ninh Bách, cổ họng chợt cứng lại, đành phải gật đầu rời đi.
Ngón tay Ninh Bách khẽ vuốt qua sách trên bàn, từng cuốn sách trên bàn được sắp xếp ngăn nắp gọn gàng trật tự, chẳng qua vì không có người ở nên trên bàn bám một tầng bụi mỏng; trên bàn có một tấm ảnh chụp chung, nam hài trong ảnh chụp tươi cười rạng rỡ, đôi nam nữ dịu dàng đứng sau cậu thoạt nhìn giống như một nhà ba người tốt đẹp. Nhưng có lẽ chỉ là biểu hiện giả dối cố tình xây dựng, một bức ảnh không thể đại biểu cho cái gì...
Khăn trải giường là những ô vuông đơn giản màu xám, vách tường màu trắng không có nhiều điểm xuyến. Ấn tượng đầu tiên của hắn về căn nhà này cùng với Lộ Hiểu Đông, hoàn toàn bất đồng.
Khi đó Lộ Hiểu Đông xuất hiện trước mặt hắn, nhuộm một đầu tóc xám, đeo khuyên tai, trang điểm thảm họa, thần thái ngả ngớn tùy ý như lưu manh vô lại đầu đường, nhưng căn phòng này, bất quá chỉ là phòng của một sinh viên bình thường.
Nhìn nơi này, phảng phất có thể nhìn thấy bộ dáng chân chính của nam hài khi ở nhà.
Cảm giác khó chịu trước đó, dường như tất cả đều có thể giải thích.
Phản nghịch mới là màu sắc tự vệ mà cậu dùng để ngụy trang, nhưng khi ở một mình trong không gian nhỏ này, đó mới là chính cậu.
Cho nên khi cậu không tức giận sẽ cho mọi người cảm giác thoải mái thanh tân, dù có chút tiểu giảo hoạt và hung dữ, cậu sẽ đối nghịch sẽ khiêu khích; nhưng cũng không làm người thấy chán ghét, bởi vì bản chất của cậu không phải như vậy.. Cố tình muốn làm ra bộ dáng bị chán ghét, chỉ có thể lừa gạt chính bản thân cậu mà thôi.
Tầm mắt Ninh Bách đảo qua tủ đầu giường, bỗng nhìn thấy ngăn kéo hé ra một khe hở, phỏng chừng lúc đi vội vàng chưa đóng kỹ.
Theo bản năng hắn bước qua đó, kéo ra nhìn thấy, thì ra là một cuốn sổ tay màu đen.
Ninh Bách lấy cuốn sổ ra.
Sau đó cười khổ một tiếng, đứa nhỏ này thế nhưng còn có thói quen ghi nhật ký sao? So với hắn tưởng tượng còn mẫn cảm hơn.
Đây là đồ vật riêng tư, lúc đầu Ninh Bách cũng không tính toán xem, nhưng cầm quyển sổ chần chừ một hồi, trong lòng muốn hiểu suy nghĩ của nam hài, rốt cuộc vẫn chiếm thượng phong.
Đáy mắt Ninh Bách hiện lên một tia giãy giụa, cuối cùng vẫn mở cuốn sổ ra.
[Mẹ bảo tôi học piano, thực ra tôi không thích lắm, nhưng nếu có thể làm mẹ vui, tôi sẽ nỗ lực học tập.]
[Hôm nay tôi mới học xong một đoạn nhạc, tôi muốn đàn cho mẹ nghe, nhưng sau khi nghe xong mẹ rất không cao hứng, nói tôi đàn không tốt, thật vô dụng... Rõ ràng lão sư khen tôi đàn rất tốt mà, tại sao mẹ lại không thích đâu..]
[Kết quả thi hôm nay không tốt, thậm chí còn tệ hơn lần trước. Tôi biết mình lại làm ba mẹ thất vọng rồi].
[Có lẽ là tôi không đủ thông minh, không đủ năng lực, cho nên vô luận như nào cũng làm không tốt, không thể đạt thành nguyện vọng của họ].
[Họ thực sự yêu tôi sao?]
[Có đôi khi tôi cảm thấy bọn họ mắng tôi cũng tốt, nhưng họ luôn nhìn tôi bằng ánh mắt thất vọng, có đôi khi tôi không biết mình làm họ thất vọng hay là họ chưa từng ôm hy vọng với tôi].
[Tôi nhuộm tóc xỏ lỗ tai, rốt cuộc bọn họ tức giận trách cứ tôi, hóa ra chỉ cần tôi phạm sai lầm bọn họ sẽ tức giận, ít nhất hôm nay không làm lơ tôi].
Ánh mắt Ninh Bách càng ngày càng thống khổ, hắn cơ hồ không muốn xem tiếp nhưng vẫn lật qua trang sau.
[Tôi có chút không muốn nỗ lực, bởi vì những nỗ lực của tôi chưa bao giờ được dùng tới, bởi vì tôi sinh ra đã là vô dụng].
[Mỗi người sinh ra đều có ý nghĩa tồn tại của riêng mình, nhưng ý nghĩa của tôi là gì đâu?]
[Tôi bắt đầu tiêu tiền loạn, đi ra ngoài lêu lổng, tôi có rất nhiều bạn bè, bọn họ sẽ nịnh hót tôi, chúng tôi cùng nhau làm xằng làm bậy. Kỳ thực tôi không thích như vậy, nhưng dường như tôi đã tìm được một chút cảm giác tồn tại, thời điểm ở cùng họ, tôi cảm thấy mình rất quan trọng].
[Nhưng bọn họ đối tốt với tôi, có phải vì tôi có tiền hay không].
[Tôi biết không có người nào yêu tôi, sẽ không có người thích tôi. Ai sẽ thích người như tôi, một kẻ ngu ngốc vô dụng lại khiến người phiền chán].
[Bất quá tôi không để tâm, bởi vì tôi đã sớm biết.]
[Bị ghét cũng không là gì... Tôi thực sự, một chút cũng không quan tâm].
[Một kẻ vô dụng như tôi, sẽ không có ai thích].
[Tôi không cần người tới yêu tôi].
Ninh Bách rốt cuộc không nhìn được nữa, ngón tay trắng bệch chà sát trang giấy, tay khẽ run lên.
Hắn thống khổ nhắm mắt lại.
Bóng tối từng bị hắn cố tình lãng quên lần nữa thổi quét mà tới, hắn thề sẽ không bị những cơn ác mộng kia chi phối nữa, hắn đã trở nên đủ cường đại, hắn buông tay người phụ nữ kia đi vào trong đám người, hắn cho rằng như vậy đã qua đi.
Nhưng không phải.
Cho dù đã sớm đoán được, nhưng khi tận mắt nhìn thấy cuốn nhật ký này, mới biết được hiện thực có bao nhiêu tàn khốc.
Mới biết được trong 20 năm nay, em sống như thế nào.
Thực xin lỗi……
Cho đến bây giờ tôi mới biết, hóa ra tất cả những cực khổ mà em chịu đựng đều liên quan đến tôi.
Trong lúc hoảng hốt, hắn phảng phất trở về thế giới yên tĩnh và tăm tối đó.
Lúc này không chỉ một mình hắn.
Có một hài tử nho nhỏ, cậu bé ngây thơ vô tri, mờ mịt đứng ở nơi đó, cậu không biết tại sao mình tồn tại, cũng không biết tại sao mình xuất hiện ở đây, cậu chỉ cứ vậy đứng nhìn người đàn ông và người phụ nữ trước mặt.
Cậu nỗ lực muốn được cha mẹ yêu thích, dùng hết sức lực nho nhỏ của mình muốn nỗ lực làm tốt hơn, nhưng vô luận nỗ lực cỡ nào cũng không được thừa nhận, bởi vì trong mắt người đàn ông và người phụ nữ, cậu vĩnh viễn đều không bằng hắn.
Vĩnh viễn đều là, thứ mất đi mới là tốt nhất.
Mà cậu chỉ là một thay thế phẩm không được hoan nghênh.
Chính là nam hài không biết.
Cậu cho rằng chính mình không đủ ưu tú, chỉ cho rằng chính mình không đủ tốt, cậu bắt đầu chán ghét bản thân, cuối cùng biến thành bộ dáng mà mình chán ghét.
Cậu đã quen nhìn thấy ánh mắt thất vọng của nam nhân nữ nhân, đã quen với việc bị nam nhân nữ nhân vắng vẻ.
Cậu dốc hết sức lực muốn được một ánh mắt chú ý đến..
Nhưng cuối cùng luôn kết thúc bằng thất bại.
Mỗi lần té ngã rồi bò dậy, sau đó càng ngã nặng hơn, thảm hại hơn.
Cuối cùng cậu cũng từ bỏ.
Cậu cho rằng tất cả là lỗi của mình, là cậu vô dụng, cậu không để bụng mình bị ghét bỏ.
Không cần được yêu.
Bởi vì cậu không xứng đáng được yêu.
Cậu dần dần chấp nhận sự thật này.
Kỳ thật không phải vậy, Ninh Bách chậm rãi mở mắt ra, đáy mắt hiện lên một tia chua xót, ngón tay phất qua cuốn sổ nhật ký.
Không phải như thế.
Em rất tốt, em là một đứa trẻ tốt.. Tất cả không phải lỗi của em.
Người sai chính là người không yêu thương em.
Bọn họ.
Còn có anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.