Lâm Tử Nhiên cố ý thò lại gần chọc Tưởng Huyên không vui. Lộ Hiểu Đông mạnh mẽ liếm cẩu không có nhãn lực, làm sao có thể được Tưởng Huyên ưu ái? Đứa nhỏ này chính là một tên ngốc.
Tưởng Huyên nhíu mày thu hồi tầm mắt, hắn cảm thấy chính mình đêm nay có lẽ suy nghĩ nhiều… Tiểu tử này vẫn là bộ dạng không biết tốt xấu.
Chẳng qua người đã ngồi vào, hắn còn chưa tới mức đuổi Lâm Tử Nhiên xuống, hắn không phải người không phong độ.
“Trước tiên đưa Lộ Hiểu Đông trở về.” Tưởng Huyên nhàn nhạt phân phó tài xế.
“Vâng, Tưởng tiên sinh.” Tài xế nói.
Lâm Tử Nhiên mỹ tư tư ngả về phía sau, ngáp một cái rồi thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng có thể về nhà ngủ!
Một giờ sau, xe ngừng ở ngoài một tiểu khu sang trọng.
Tài xế nói: “Lộ thiếu, tới rồi.”
Lâm Tử Nhiên lấy lại tinh thần, cười tủm tỉm nói với tài xế: “Cảm ơn!”
Cậu vui vẻ xuống xe, bỗng nhớ tới Tưởng Huyên còn ở, vội quay đầu nói với hắn: “Cảm ơn Huyên ca, em đi đây!”
Đây mới là chính chủ, vừa rồi thiếu nữa là cảm ơn sai rồi.
Tưởng Huyên lần nữa nghiêng mắt nhìn về phía cậu, vừa vặn đối diện hai mắt thanh triệt sáng ngời của thiếu niên. Cậu tươi cười thực xán lạn, ngay cả lớp trang điểm thảm họa cũng không che được, nói cảm ơn xong liền vui vẻ xoay người rời đi.
Thật lâu sau, Tưởng Huyên lắc đầu bật cười một tiếng.
………………
Lộ gia tuy không thể so cùng Tưởng gia, nhưng vẫn thuộc về loại rất có tiền,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-tham-tinh-hom-nay-da-sup-do-chua/902912/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.