Mộ Dương quỳ trước cửa điện suốt một canh giờ, nhưng bên trong không còn truyền đến bất luận tiếng động nào.
Sắc mặt hắn tái nhợt, hai tay siết chặt.
Tại sao, tại sao không người nào nguyện ý tin tưởng Lâm Tử Nhiên là vô tội.
Cậu rõ ràng chưa làm chuyện gì sai.
Đây là cái chính đạo gọi là ý trời?
Thật không công bằng.
Mộ Dương chậm rãi đứng lên, trong mắt hiện lên một tia kiên quyết, bất kể như thế nào, hắn tuyệt đối không đứng nhìn Lâm Tử Nhiên chết!
Cầm Địch Trần Kiếm trong tay, hắn lần nữa bước vào băng ngục.
Đệ tử gác cửa nhìn thấy Mộ Dương tới, còn nói hắn tới đây thăm Lâm Tử Nhiên, họ bất đắc dĩ nói: “Mộ sư huynh, huynh vẫn đừng tới thì hơn, nếu có người phát hiện huynh tới nơi này chỉ sợ nhàn ngôn toái ngữ*.”
*nhàn ngôn toái ngữ: tin đồn nhảm.
Bọn họ đều là đệ tử Bảo Giáng Phong, nhìn quan hệ giữa Mộ Dương và Chu Nhạc nên mới kiên nhẫn nói nhiều vài câu, cũng vì tốt cho Mộ Dương thôi.
Mộ Dương cười nhẹ, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Hai vị sư huynh hiểu lầm rồi, là sư phụ muốn đích thân thẩm vấn Lê Diệp cho nên bảo ta mang hắn qua đó.”
Hai gã đệ tử đều sửng sốt, sư phụ Mộ Dương chính là Tôn Thượng! Nhưng sao Tôn Thượng có thể quản loại việc nhỏ như này?
Mộ Dương nói: “Chẳng lẽ hai vị sư huynh không tin lời ta?”
Hai gã đệ tử kinh nghi bất định.*
*Kinh nghi bất định: không biết nên tin hay không.
Mộ Dương lại chậm rãi nói: “Sư phụ còn đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-tham-tinh-hom-nay-da-sup-do-chua/902898/chuong-43.html