Lâm Tử Nhiên nghĩ đến ngày sau mình sẽ là thiếu chủ Ma giới ngưu bức, không khỏi sinh ra hào khí ngất trời xách trường kiếm đi khắp thiên nhai chém hết mọi bất bình trong thiên hạ!
Trò chơi chính là chơi đến sảng như thế!
Cho nên nhất thời hứng khởi hỏi hắn những lời này, nếu tiện thì chuyện này thuận tay mà làm thôi.
Người mù vẫn không hề phản ứng.
Tên xui xẻo đáng thương này chỉ sợ thật sự không nghe thấy, nếu không cũng không đến mức ngay cả phản ứng cũng không có, Lâm Tử Nhiên nghĩ.
Cậu hậm hực lần nữa nằm xuống bên cạnh, cầm một cọng cỏ bỏ vào miệng nhai, loại cỏ này vị chua chua ngọt ngọt, Lâm Tử Nhiên vô cùng thích nên ngắt lấy rất nhiều coi như đồ ăn vặt.
“Anh không nói lời nào, qua cái thôn này cửa hàng sẽ đóng cửa.” Lâm Tử Nhiên đứng dậy vỗ vỗ quần áo, lúc chuẩn bị rời đi liền hào phóng lấy trong túi ra mấy cọng cỏ nhét vào miệng người mù, mỉm cười nói: “Xem anh là bằng hữu nên tôi chia sẻ một chút tài trí cho anh đấy, tôi đi đây.”
Dứt lời cõng giỏ tre rời đi.
………………
Những ngày gần đây trôi qua thật thích ý.
Lâm Tử Nhiên vừa đi vừa cảm khái với hệ thống: “Trước đây tôi vẫn luôn cho rằng tôi là người được nuông chiều từ nhỏ, không ăn khổ bao giờ, nhưng cho đến hôm nay tôi mới phát hiện, điền văn cũng có lạc thú của điền văn, hóa ra tôi là người có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh.”
Hệ thống: “Ân.”
Ai ngờ Lâm Tử Nhiên mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-tham-tinh-hom-nay-da-sup-do-chua/902886/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.