Bộ dáng các ngươi tú ân ái thật sự quá chói mắt, anh trai yêu quý của tôi, anh thích Ôn Dự đến vậy sao? Nhưng anh có thực sự biết hắn là người thế nào không? Anh cho rằng hắn cũng yêu anh sao? Bất quá điều này không quan trọng, quan trọng là dựa vào đâu anh có được hạnh phúc… Anh thậm chí không biết, mấy năm nay tôi đã trôi qua như thế nào. Anh chưa từng thực sự để ý đến tôi. Lục Toại coi như không có việc gì dời tầm mắt, tiếp tục nghịch điện thoại. Ôn Dự dịu dàng nhìn Lâm Tử Nhiên chăm chú, nhớ tới quá khứ hai người ở chung, thật sâu cảm thấy chính mình trước kia không đủ dụng tâm; tương lai hắn muốn dành nhiều thời gian hơn ở cùng người này, lúc này điện thoại hơi rung lên. Ôn Dự không để ý đến, ai biết di động rung lên nhiều lần, có lẽ thật sự có việc gấp, Ôn Dự mới cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại, ngay sau đó sắc mặt liền biến đổi. Lâm Tử Nhiên nghi hoặc nhìn Ôn Dự, thấy sắc mặt hắn rất khó coi, vội vàng quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?” Ôn Dự để điện thoại xuống, nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt mỉm cười nói: “Không có gì.” Nói xong hắn ngẩng đầu, tầm mắt dường như không việc xẹt qua Lục Toại, cái tên hỗn đản này! Bên môi Lục Toại mang ý cười, tiếp tục soạn tin nhắn. “Sao không rep tin nhắn, anh rõ ràng thấy được.” “Thấy lại làm như không thấy, thật làm tôi thương tâm.” “Hôm qua tôi nói thích anh là nghiêm túc, anh không suy xét chút nào sao?” “Nếu không anh cùng tôi thử xem, nếu thực sự không thích, tôi bảo đảm không dây dưa cùng anh.” “Chỉ cần chúng ta ai cũng không nói, anh của tôi sẽ không biết.” Ôn Dự không nhịn được rep lại hai chữ: “Câm miệng.” Lục Toại: “Anh thật muốn tôi câm miệng sao? Chỉ là con người tôi không chịu ngồi yên, không quản được miệng của mình.” Lục Toại để điện thoại xuống, nhướng mày cười nhìn Lâm Tử Nhiên: “Ca, anh đoán ngày hôm qua em nhìn thấy ai?” Lâm Tử Nhiên ánh mắt mê mang nhìn hắn, đương nhiên tôi biết anh nhìn thấy ai hôm qua, nhưng anh đi hỏi tôi làm gì, anh không phải nên giữ bí mật sao? Sắc mặt Ôn Dự trầm xuống, ngón tay dùng sức bấm mạnh di động, ánh mắt càng thêm khó coi, gửi tin nhắn qua: “Anh rốt cuộc muốn cái gì?” Lục Toại liếc nhìn tin nhắn, nhếch khóe môi, nhún vai với Lâm Tử Nhiên, nói: “Em thấy bạn học cao trung trước kia, hắn mới nhìn thoáng qua đã nhận ra em, còn mời em có thời gian đi ra ngoài chơi.” Lâm Tử Nhiên: “Nga……” Ánh mắt Ôn Dự nhìn xuống, lúc này tin nhắn của Lục Toại lại đến: “Ăn cơm xong, gặp ở hậu hoa viên.” Ôn Dự cười lạnh một tiếng, dùng sức ấn tắt màn hình điện thoại. Lâm Tử Nhiên lúc đầu hơi mờ mịt, nhưng sau đó phát hiện hai người họ thường nhìn di động, rốt cuộc cũng nhận ra hóa ra hai người các ngươi ‘mắt đi mày lại’ theo cách này! Ngay trước mặt ta dùng điện thoại! Có sáng tạo, có ý tưởng, đủ kích thích! Bữa cơm hôm nay không có ăn không trả tiền. Nghĩ đến vai chính công thụ dưới hành động giật dây bắc cầu của mình cuối cùng cũng xảy ra phản ứng hóa học, tâm tình Lâm Tử Nhiên tốt, ăn uống cũng ngon hơn. Cậu tiếp tục làm khán giả có mắt như mù, ngoài không có việc gì nói chuyện phiếm cùng Ôn Dự, đồng thời quan tâm săn sóc Lục Toại; dò hỏi hắn công tác có gì khó xử không, có quen hay chưa, hoàn toàn là nhân vật anh trai hảo hảo yêu thương đệ đệ.
Ôn Dự nhìn một màn này, rõ ràng là đồ mình thích ăn, bên cạnh cũng là người mình thích, lại không có hứng thú ăn uống, chỉ là nhìn bộ dáng Lâm Tử Nhiên rất vui vẻ, cũng chỉ có thể miễn cưỡng cười vui, giả bộ như không có chuyện gì. Sau khi ăn xong, Lục Toại thật sâu nhìn Ôn Dự liếc mắt một cái, sau đó đứng dậy đi ra ngoài. Ôn Dự nhìn thấy Lục Toại rời đi, ở đây chỉ còn lại có hắn cùng Lâm Tử Nhiên, nhấp môi, muốn nói lại thôi. Xem ra Lâm Tử Nhiên rất tín nhiệm và yêu quý đệ đệ này, cho dù chính mình đi nói đi nữa thì chỉ sợ cậu cũng không tin; nếu Lục Toại thêm mắm dặm muối nói bậy cái gì, chính mình sợ là khó mà giãi bày. Nhưng Lục Toại lại từng bước ép sát, nếu cứ tiếp tục như vậy ngày nào đó bị Lâm Tử Nhiên phát hiện, chính mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Ôn Dự nhíu mày, im lặng một lúc rồi nhìn như tùy ý nói: “Anh em các anh thoạt nhìn cảm tình thật tốt, nhưng sao trước đó chưa từng nghe anh nói có em trai?” Lâm Tử Nhiên thấy Ôn Dự hỏi Lục Toại, tinh thần cậu lập tức phấn chấn! Xem ra Ôn Dự rốt cuộc sinh ra hứng thú với Lục Toại, đây là biến tướng tìm hiểu sự tình về Lục Toại, chuyện tốt chuyện tốt. Lâm Tử Nhiên lập tức thay thành biểu tình áy náy, cười khổ nói: “Để em chê cười rồi, bởi vì trước kia có một ít chuyện...... Lục Toại vẫn luôn trách anh, nhiều năm không chịu về nhà, cho nên mới không nói với em.” Ôn Dự thấy Lâm Tử Nhiên lộ ra ánh mắt sủng nịch bất đắc dĩ khi nhắc về Lục Toại, mày hắn nhíu lại, nếu bây giờ mình nói với Lâm Tử Nhiên sự tình về Lục Toại, cậu chắc chắn sẽ bị đả kích, thật vất vả em trai mới về nhà lại làm ra loại chuyện này…... Hắn hít một hơi thật sâu, đem những lời muốn nói nuốt vào cổ họng, trước hết vẫn phải tìm ra giải pháp thoát từ tay Lục Toại đã. Ôn Dự đứng lên nói: “Em đi toilet.” Lâm Tử Nhiên một bên chửi thầm tại sao thời điểm các ngươi viện cớ luôn là đi vệ sinh, một bên lộ ra nụ cười khéo léo: “Ừm.” ……………… Ôn Dự cũng không đi toilet, mà xoay người đi từ ban công ra hậu hoa viên. Lục Toại dựa vào trên hành lang, lười biếng tùy ý nhìn Ôn Dự cười: “Anh đã đến.” Ôn Dự mặt lạnh như sương, với tính tình của hắn, mấy năm nay rất ít chuyện nào khiến hắn tức giận như thế, nhưng lần này hắn cực kỳ tức giận. Hắn nói với Lục Toại: “Xem ra những lời lần trước tôi nói với anh, anh căn bản không nghe lọt tai.” Lục Toại ánh mắt hài hước: “Nói cái gì? Nói anh là bạn trai của ca ca tôi, để tôi bảo trì khoảng cách với anh à?” Ôn Dự nói: “Anh nhớ rõ thì tốt.” Lục Toại không quan tâm, nhướng mày cười nhạt: “Các anh còn chưa kết hôn, thậm chí không công khai mối quan hệ với bên ngoài, cũng không biết khi nào thì chia tay, tôi thích anh tại sao không thể theo đuổi?” Ôn Dự kiệt lực áp chế tức giận trong lòng, giọng điệu châm chọc: “Thích tôi? Anh cảm thấy tôi sẽ tin những lời này của anh sao?” Nếu như Lục Toại thật sự thích hắn, nhớ mãi không quên vậy tại sao nhiều năm không có tin tức? Hắn rõ ràng đã sớm quên mất Ôn Dự là ai, lại vì chính mình là bạn trai Lục Trăn nên mới dây dưa không thôi. Mặc dù không biết tại sao Lục Toại lại làm vậy, năm đó hắn cùng Lục Trăn có ân oán gì, nhưng chính mình tuyệt không thể tin mấy lời nói vớ vẩn này. Nhìn hành vi hiện tại của Lục Toại, làm sao từng có nửa phần tôn trọng mình, nói là thích Ôn Dự hắn, quả thực là vũ nhục chữ “thích”. Lục Toại nhướng mày: “Tôi sẽ làm anh phải tin.” Đáy mắt Ôn Dự không có tia ấm, hắn nở nụ cười: “Được, tôi tin anh. Nhưng cho dù anh thực sự thích tôi, tôi cũng không có khả năng thích anh.” Sắc mặt Lục Toại dưới bóng đêm thâm thúy âm lãnh, câu môi cười khẽ: “Không quan hệ, tôi có đủ kiên nhẫn, để cho các người biết tôi thật tình...” Ôn Dự rốt cuộc giận tím mặt, anh muốn làm gì? Chẳng lẽ còn muốn đem những lời hỗn trướng này nói trước mặt Lục Trăn sao? Cậu ấy để ý quan tâm anh, tín nhiệm anh nhiều như vậy, thế mà anh lại làm loại chuyện này sau lưng cậu ấy! Anh căn bản không xứng để Lục Trăn đối xử tốt! Ôn Dự tiến lên một bước, dùng sức nắm cổ áo Lục Toại đem hắn ấn mạnh lên tường, thanh âm lạnh băng: “Tôi khuyên anh nên biết một vừa hai phải.”
……………… Lâm Tử Nhiên thấy Ôn Dự rời đi, biết hắn tám phần đi hẹn hò cùng Lục Toại, hai người còn hẹn nhau ngay trước mặt cậu! Thật là..... Loại chuyện này cũng nghĩ ra được, thông minh quá rồi. Cậu xoay người đi một vòng, nghĩ đến giờ phút này hai người đã gặp mặt, nói không chừng còn va chạm ra tia lửa kịch liệt, cậu liền không khỏi lộ ra nụ cười ngây ngô. Lâm Tử Nhiên: “Thích ứng trong mọi hoàn cảnh thượng vị! Papa xem trọng các ngươi!!!” Hệ thống: “Thích ứng trong mọi hoàn cảnh?” Lâm Tử Nhiên: “Này ngươi cũng không biết đi, ‘toại dự mà an’ hài âm với ‘thích ứng trong mọi hoàn cảnh’, đây là tên CP tôi đặt cho bọn họ đấy, thế nào, dễ nghe không?” Hệ thống: “……” pó tay Lâm Tử Nhiên: “Bình tĩnh bảo vệ lợi ích tối cao đại minh tinh tra thụ cùng báo thù cường thế trở về phúc hắc bá đạo tổng tài tra công! Cặn bã va chạm, ngược luyến tình thâm, ngươi không thấy bọn họ thực tình cảm sao!” Đặc biệt công thích là người yêu của ca ca, thật sự không thể cẩu huyết hơn được nữa, gần đây Lâm Tử Nhiên mê mẩn CP này đến nghiện rồi; tuy rằng trước đây không thuận lợi, nhưng chờ khi mây tan thấy trăng sáng, rốt cuộc hôm nay CP cũng phát đường aaaaaa. Nghĩ đến điều này khiến tâm ngứa ngáy khó nhịn, hận không thể đi xem hiện trường hai người đang làm gì..... Hệ thống: “Tôi kiến nghị cậu đừng đi xem thì hơn.” Ngươi lại không truyền phát tin phát sóng trực tiếp cho ta xem, bây giờ còn bảo ta không cần đi. Lâm Tử Nhiên không cho là đúng hừ một tiếng, lần trước không đi xem làm cậu tiếc nuối một thời gian rất lâu. Lâm Tử Nhiên suy tư nửa ngày, cuối cùng tò mò chiến thắng lý trí, liền rón rén hướng phía sau đi đến….. Chỉ cần cẩn thận nhìn trộm một chút, liền không thành vấn đề! Mà khoan đã, bây giờ bọn họ đang ở chỗ nào? Lâm Tử Nhiên thất thần đi về phía trước, loáng thoáng nghe thấy bên ngoài hành lang truyền đến giọng nói, cậu bước tới xem xét vừa vặn nhìn thấy Ôn Dự túm cổ áo Lục Toại đem Lục Toại ấn lên tường! Ôi trời ơi, hăng hái vậy sao! Lâm Tử Nhiên hít một hơi đầy kích động, đang muốn tìm một nơi thích hợp để trốn ăn dưa, liền thấy hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía cậu. Lâm Tử Nhiên: “……” Hệ thống: “Tôi đã nói là đừng đến rồi mà.” Lâm Tử Nhiên vô tội đứng đó. Cậu đem tầm mắt dời từ trên mặt Lục Toại chậm rãi chuyển đến trên mặt Ôn Dự, lộ ra ánh mắt khó hiểu, mê mang hỏi: “Không phải vừa rồi em nói muốn đi toilet sao?” **** Tác giả có lời muốn nói: Lâm Tử Nhiên: "CP của ta mở rốt cuộc cũng phát đường! ‘Thích ứng trong mọi hoàn cảnh’ thượng vị! Papa xem trọng các ngươi!" Triệu Minh Trạch: "Ta và ngươi cùng nhau mở." Lục Toại & Ôn Dự: "…… Không phải như vậy."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]