Tô Mộ Nghiên nghe thấy ba chữ “Ngắm đủ chưa” thì giật mình, liền quay lại nhìn Thái Văn Kỳ.
Khuôn mặt Thái Văn Kỳ u ám, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tô Mộ Nghiên rồi lại lạnh lùng hỏi: “Bạn học mới đẹp trai nhỉ?”
Tô Mộ Nghiên thẳng thắn gật đầu, Thái Văn Kỳ liền nhíu mày, nói: “Thấy đẹp thì đi mà thích cậu ta đi!”
Tô Mộ Nghiên nghe thế thì lắc đầu: “Thích một người không thể chỉ nhìn mỗi vẻ bề ngoài, mà còn phải nhìn vào nhân phẩm và tính cách của người ta nữa.”
Thái Văn Kỳ lườm Tô Mộ Nghiên: “Tôi thấy cậu chỉ nhìn mỗi vẻ bề ngoài của cậu ta thôi mà sắp bị hớp hồn rồi đấy, đồ mê trai!”
“Ha!” Tô Mộ Nghiên liếc xéo Thái Văn Kỳ, “Tôi mà mê trai, tôi mà chỉ biết nhìn vẻ bề ngoài thì ngay từ hôm đầu tiên đến lớp tôi đã thích cậu rồi, còn cần đến hôm nay nhìn thấy cậu ta nữa sao?”
Tô Mộ Nghiên vừa nói dứt lời thì liền thấy vẻ mặt cau có của Thái Văn Kỳ ngay lập tức giãn ra, hai mắt anh ẩn hiện vẻ ngạc nhiên mà nhìn cô chằm chằm.
Lúc này Tô Mộ Nghiên mới chợt nhận ra lời nói của mình vừa rồi cực kỳ không ổn. Cô nói những lời đó… giống như là đang khen Thái Văn Kỳ đẹp trai vậy.
Hơn nữa, nếu suy nghĩ sâu xa thì không phải cô đang nói với Thái Văn Kỳ rằng “Cậu đẹp trai hơn Hứa Tông Dương, cho nên nếu tôi mà mê trai đẹp thì tôi đã thích cậu chứ chẳng thích cậu ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-tam-co-lo-thich-toi-roi/2662206/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.