Chương trước
Chương sau
Tô Mộ Nghiên vừa mới xuyên đến không lâu, ông Tô đã phát hiện ra cô không phải là cháu gái của mình.

Mặc dù mang thân xác của nguyên chủ, nhưng Tô Mộ Nghiên là một người hoàn toàn khác biệt nên không khó để phát hiện ra cô không phải cô ấy.

Mới đầu thấy cô nhuộm lại tóc đen và không trang điểm nữa, ông Tô vốn đã bất ngờ, nhưng ông chỉ xem rằng cô đã nghĩ thông suốt, muốn thay đổi bản thân. Tuy nhiên sau đó thấy thái độ của cô đối với ông khác hoàn toàn, ông đã bắt đầu nghi ngờ.

Cô rất lễ phép, không giống với cô cháu gái hỗn láo trước kia của ông. Lúc đầu ông nghĩ chắc cô muốn xin ông thứ gì đó nên mới giả vờ giả vịt như vậy, nhưng kết quả là cô chẳng đòi hỏi ông thứ gì cả.

Cô vẫn luôn ngoan ngoãn, nhưng lại không hề có ý nịnh nọt hay lấy lòng. Cô không suốt ngày đi chơi nữa, thay vào đó là ở trên phòng học bài.

Cô giống như biến thành một người khác, ông Tô thật sự vô cùng kinh ngạc.

Người làm trong nhà nói cô đã thay đổi, nhưng ông Tô lại lắc đầu.

Ông Tô hiểu cháu gái mình. So với việc bảo cháu gái ông biến thành một người khác, thì việc bảo cháu ông chịu thay đổi lại càng vô lý hơn.

Một người có bản tính như Tô Mộ Nghiên nguyên tác rất khó có thể thay đổi, dù có thay đổi thì cũng chỉ có thể từ từ thay đổi, chứ không thể đùng một cái thay đổi 180độ được.

Hơn nữa thay đổi được tính cách và thái độ, nhưng làm sao có thể thay đổi được năng lực đây?

Một Tô Mộ Nghiên vốn học hành dở tệ, một chút nền tảng căn bản cũng không có lại tự nhiên thi được hạng ba?

Không thể nào.

Ông Tô đã chắc chắn 100% Tô Mộ Nghiên hiện tại không phải cháu gái trước kia của mình rồi. Nhưng ông biết Tô Mộ Nghiên là người tốt, lại rất tài giỏi, vì vậy ông không ngại bồi dưỡng cô thành người thừa kế của công ty.

Dù sao ông không cũng không có người thừa kế, cô cháu gái trước kia lại vừa xấu xa ngu xuẩn, vì vậy ông chỉ có thể chọn Tô Mộ Nghiên của hiện tại.

Còn về chuyện cô cháu gái thật của ông đã đi về đâu, ông biết mình khó có thể tìm ra đáp án. Ông chỉ dám chắc rằng chuyện cháu gái của ông bị biến mất không phải là do Tô Mộ Nghiên hại, mà là do ý trời.

Như là chuyện Tô Mộ Nghiên sống trong thân thể của cháu gái ông, ông cũng tin là do ông trời sắp xếp. Vì vậy, ông đối xử với cô rất tốt, dần dần cũng coi cô như cháu ruột của mình.

Hôm nay, cô đột nhiên đưa cho ông tấm thẻ rồi nói rằng cô không phải cháu gái thật của ông, ông chỉ cười rồi nói: “Ừ, ông biết rồi.”

Tô Mộ Nghiên nghe thế thì ngơ ngác, ông Tô liền kể cho cô biết chuyện ông đã phát hiện ra việc cô không phải là cháu gái của ông.

Tô Mộ Nghiên nghe xong thì bật khóc, ông Tô lại phải dỗ dành: “Trước đây cháu không phải cháu gái ông, nhưng bây giờ thì phải rồi. Cháu không cần phải trả lại tiền cho ông, cũng không cần phải rời khỏi nhà họ Tô. Ông già rồi, ông Lý bên kia cũng già rồi. Hai lão già ông còn cần cháu và Văn Kỳ chăm sóc đấy!”

Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì bật cười, tay lau đi nước mắt rồi nói: “Vâng. Cháu là cháu gái của ông.”



Sau khi tốt nghiệp ở nước ngoài, Hà Tuyết Sam và Thái Ngạn Nhân trở về nước mở một công ty nhỏ.

Quan hệ giữa Hà Tuyết Sam và Tô Mộ Nghiên vẫn luôn rất tốt, hai người vẫn thường xuyên trò chuyện qua điện thoại. Biết tin Hà Tuyết Sam trở về, Tô Mộ Nghiên liền ra sân bay đón cô rồi dẫn cô đi chơi.

Lúc Hà Tuyết Sam và Thái Ngạn Nhân mở công ty, Tô Mộ Nghiên cũng đã giúp đỡ rất nhiều. Nhưng trước khi giúp đỡ, Tô Mộ Nghiên cũng có hỏi qua ý kiến của Thái Văn Kỳ.

Thái Văn Kỳ ủng hộ cô, còn nói với cô: “Anh đã suy nghĩ thông suốt rồi, người sai là ông Thái và người đàn bà kia, Thái Ngạn Nhân vô tội. Hơn nữa Thái Ngạn Nhân và Hà Tuyết Sam là bạn của em, em giúp đỡ họ cũng là việc nên làm.”

Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì gật đầu, sau đó không nói lời nào mà ôm lấy Thái Văn Kỳ rồi hôn anh.

Thái Văn Kỳ cũng ôm Tô Mộ Nghiên, cuồng nhiệt mà hôn cô.

Hôn môi cô, hôn má cô, hôn trán cô,…

Đến lúc hôn xuống cổ, Thái Văn Kỳ dừng lại, sau đó liền vào nhà vệ sinh tắm nước lạnh.

Tô Mộ Nghiên nhìn Thái Văn Kỳ như vậy thì vừa buồn cười vừa thấy tức. Hai người đã tốt nghiệp đại học, tuổi cũng đã lên đến con số 22, ở bên nhau cũng hơn sáu năm rồi nhưng hai người còn chưa làm đến bước cuối cùng.

Mặc dù hiện tại hai người cũng đã mua một căn nhà riêng để sống chung với nhau, nhưng Tô Mộ Nghiên thấy Thái Văn Kỳ có vẻ vẫn không hề nghĩ đến việc làm chuyện đó với cô.

Không phải bình thường anh hay làm ra những hành động không đứng đắn hay sao? Anh rất hay giở trò lưu manh, thường xuyên thích ôm ấp, hôn hít, sờ soạng,… Vậy mà tại sao đến bây giờ anh vẫn chưa ăn sạch cô nhỉ?

Tô Mộ Nghiên thầm hỏi có phải là cô không đủ quyến rũ?

Không đúng!

Thỉnh thoảng Tô Mộ Nghiên đã thấy Thái Văn Kỳ có phản ứng, ngay sau đó anh liền vào phòng tắm để tắm nước lạnh. Có hôm hai người sang ôm nhau đùa nghịch trên giường, đột nhiên anh có phản ứng rồi còn vội vàng chuồn đi cơ mà.

Bình thường hai người vẫn ngủ chung giường, nhưng thỉnh thoảng Thái Văn Kỳ nói rằng mình không nhịn được nên phải qua ngủ phòng khác đấy thôi.

Vậy có nghĩa là Tô Mộ Nghiên cũng khá quyến rũ đấy chứ.

Thế mà tại sao Thái Văn Kỳ lại chưa tấn công cô nhỉ?

Tô Mộ Nghiên đã nghĩ ra rất nhiều lý do, vì vậy cô không biết liệu lý do nào mới chính xác cả.

Có thể là anh muốn đợi đến khi hai người kết hôn, có thể là anh ngại nên không chủ động,…

Tô Mộ Nghiên cứ thỉnh thoảng lại đến vấn đề này.

Rồi đến một ngày đi uống cà phê với Hà Tuyết Sam và một cô bạn khác, Tô Mộ Nghiên liền biết Hà Tuyết Sam và Thái Ngạn Nhân đã làm chuyện đó rồi, cô bạn kia và người yêu của cô ấy cũng như thế.

Tô Mộ Nghiên cảm thấy rất hiếu kỳ nên liền hỏi hai người họ: “Khi làm chuyện đó, các cậu có cảm giác gì?”

Hai người họ nghe xong thì nhìn chằm chằm vào Tô Mộ Nghiên rồi hỏi: “Chẳng lẽ… cậu chưa thử qua cảm giác đó hả?”

Tô Mộ Nghiên gật đầu.

Cô bạn kia liền bày ra bộ mặt “không thể tin nổi” rồi nói: “Trời ạ! Không phải là Thái Văn Kỳ nhà cậu “không được” đó chứ?”

Cô bạn đó vừa nói dứt lời thì liền nhìn thấy một chàng trai mặc vest đi về phía này.

Mà chàng trai đó lại chính là Thái Văn Kỳ!!!

Cô bạn nhận ra Thái Văn Kỳ thì sợ đến đơ người, thầm cầu nguyện rằng Thái Văn Kỳ chưa nghe thấy lời cô ấy nói. Sau đó cô ấy lại liếc nhìn Tô Mộ Nghiên, không ngờ rằng khuôn mặt Tô Mộ Nghiên lại trông vô cùng nghiêm túc.

Trời ạ! Cô ấy chỉ đùa thôi mà! Không phải Tô Mộ Nghiên tưởng là thật đó chứ?

Nội tâm cô bạn đang gào thét thì Tô Mộ Nghiên bỗng nhiên lại đập tay xuống bàn, sau đó dõng dạc nói: “Dù Văn Kỳ nhà tớ “không được” thì tớ cũng sẽ mãi mãi yêu anh ấy.”

Cô bạn và Hà Tuyết Sam sau khi nghe xong: “…”

Tô Mộ Nghiên nhìn hai cô bạn rồi hỏi: “Sao vậy? Sao trông sắc mặt hai cậu lạ vậy?”

Tô Mộ Nghiên vừa nói dứt lời thì bên tai cô đã có tiếng thầm thì: “Dù anh “không được” thì em vẫn yêu anh, vậy nếu anh “được” thì có phải em sẽ càng yêu anh hơn không?”

Tô Mộ Nghiên giật mình, liền quay mặt lại thì đã nhìn thấy khuôn mặt của Thái Văn Kỳ ở ngay gần kề.

Thái Văn Kỳ lại ghé sát vào tai cô rồi nói: “Mặc dù chưa làm chuyện đó bao giờ, nhưng anh đảm bảo 100% là mình “được” đấy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.