Hạ Thường Ân có một giấc mơ. Hắn mơ thấy mình bước nhanh trên thành cầu lạnh lẽo, xung quanh cô hồn dã quỷ đã xếp thành hàng dài, giẫm lên vài cánh bỉ ngạn vừa rời cành rơi xuống.
Thường Ân đảo mắt nhìn bốn phía dọc ngang, thân ảnh tựa không khí xuyên qua vong linh gào khóc, vô tình chạm mắt vào âm hồn lẻ loi đứng bên thành cầu, bất tri bất giác nói thành tiếng:
- Ngươi là ai, tại sao lại đứng chỗ này?
Bóng người phía trước không biết đã ở đây được bao lâu, thân thể mơ hồ được sương khói bao phủ một tầng hư ảo, thế nhưng trong đôi mắt lại không thể che nổi sao trời mênh mông lấp lánh. Y chậm rãi di chuyển, tiếng xích sắt vang lên ầm ầm trong không trung hoà vào âm thanh ú ớ tràn đầy run rẩy phát ra từ cuốn họng.
Thường Ân có chút ngạc nhiên, hỏi:
- Ngươi không thể nói?
Vong linh nghe đến đây bỗng nhiên bất động, tay chân vốn còn vùng vẫy tứ phía cũng lập tức thu về, con ngươi y mất đi tiêu cự, thẫn thờ nhìn hai bàn tay đã gần như trong suốt, không gian vốn đã có chút ồn ào, khó chịu liền nhanh chóng trở lại với dáng vẻ u ám lúc đầu. Thường Ân thấy vậy lại cẩn thẩn mở miệng:
- Ngươi không sao chứ?
Y nhẹ nhàng lắc đầu, khoé mắt chảy dài hai hàng huyết lệ, cứ tưởng đã trút bỏ được chút buồn tủi, ai ngờ nước mắt vừa rời khỏi khuôn mặt thanh tú đã trở thành trăm vạn ngân châm đâm mạnh vào da thịt chủ nhân. Nam tử ôm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-ta-day-khong-lam/1723210/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.