Con đường ảm đạm vốn đã thiếu đi sinh khí, về đêm lại mang theo chút âm u khó tả.
Thường Ân dựa theo dấu vết còn sót lại, cứ thế một đường chạy thẳng cho đến khi vết ngoằn ngoèo trên mặt đất hoàn toàn biến mất. Hắn hít vào một hơi dài, không nhanh không chậm khép mi lại sau đó lấy hết dũng khí lần nữa mở mắt ra, cẩn thận quan sát xung quanh một vòng.
Đèn lồng trắng đung đưa trong gió, ẩn ẩn hiện hiện sau vách cột chắc chắn, ánh nến tản ra trong canh ba yên tĩnh lại mang đến cho người xem một cảm giác khó chịu không nói nên lời. Thường Ân khẽ rùng mình, lớp da trên thân đã sần sùi đi một mảng. Hắn khó chịu chậm rãi lê bước tiến tới, mặc dù lý trí đã lên đèn báo động thế nhưng trí tò mò vẫn điều khiển chân hắn bước đi.
Hạ ảnh đế biết rất rõ một ngày nào đó thói quen nhiều chuyện này sẽ hại chết bản thân mình....
Đi được một đoạn không xa, Thường Ân bỗng dừng lại, trái tim nảy lên, đập mạnh. Hắn hồi hộp quay đầu, cầm chặt lấy bảo kiếm trong tay, chân không tự chủ run lên từng đợt. Cmn hắn vừa nhìn thấy thứ gì vậy.
Hắc vân đơn độc phủ lên nền trời một màu u ám, mang theo chút hơi lạnh của mùa đông khắc nghiệt, trên đường chính khu thôn trang bị bỏ, bên dưới ánh sáng mờ mờ kì ảo, một thân y phục rách nát hiện ra. Khuôn mặt chôn vùi trong mũ áo lớn, huyết nhục mơ hồ từng giọt nhỏ xuống đường, toàn thân "người" đó bốc lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-ta-day-khong-lam/1723197/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.