- Cái này...
- Ta...ta...
Thường Ân liếc nhìn đôi mắt sâu thẩm, ẩm ướt của Thiên Phong, tim bỗng dưng đập mạnh, thiếu điều muốn từ lồng ngực nhảy ra ngoài. Dưới ánh nến lung linh, kì ảo, đồ đệ hắn thở ra từng hơi mạnh, thân thể khẽ run lên, ủy khuất mà cầm lấy góc chăn ra sức vò nát trên giường. Vài lời vừa ra đến miệng tựa như có một rào cản vô hình chặn lấy, lập tức bật ngược lại cuốn họng hắn, ấp úng mãi vẫn không thể thốt lên. Thường Ân đen mặt, trong lòng thầm dơ ngón giữa.
"Thiên" à hắn đây đã gây nên tội tình gì ?
Thời gian tựa như một cuốn phim quay chậm, mỗi phân cảnh đều phải trải qua hàng trăm nghìn phút, gió buốt bên ngoài thừa dịp đẩy tung cửa sổ, mang theo chút hơi lạnh len lõi vào.
Nhìn nơi nào đó trong đũng quần của nam chính vẫn không có dấu hiệu lắng xuống ngược lại còn ngẩng cao đầu hơn, Thường Ân triệt để nghe thấy tim mình vỡ vụn, mắt không tự chủ mở to, nhìn chằm chằm đệ tử. Toi rồi, hắn có cảm giác tiết tháo giữ gìn bấy lâu nay hoàn toàn mất sạch.
Cơ mà thật không hổ danh là nam chính nha, không những có khuôn mặt anh tú, thân hình lý tưởng đến cả tiểu đệ đệ cũng không tệ, như thế này hèn gì khi hắn đọc đến lúc Thiên Phong "làm" nữ chính, Vương Như Ngọc phải mất tới ba, bốn ngày nằm trên giường, ngay cả dũi eo cũng không thể nhúc nhích nổi, chỉ biết im lặng mà mặc nam chính săn sóc, tắm rửa. Nếu là hắn...
Khụ...khụ...hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-ta-day-khong-lam/164188/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.