Giọng nói trầm bổng vang lên, mang theo chút tinh nghịch của trẻ nhỏ nhưng lại cứ như sợi dây vô hình kéo theo sự xì xào của mọi người xung quanh đó. Thường Ân bất động đứng im, ngay cả hô hấp cũng quên đi, trong đầu hắn giờ là một mớ hỗn độn không thể phân biệt đâu là thật, đâu là giả. Cũng may nhờ có chiếc mặt nạ cùng với khí thế băng lãnh của mình, trong mắt mọi người hắn chẳng qua chỉ là đang ung dung đứng xem kịch.
Tiếng xì xầm mỗi lúc một nhiều hơn. Thiên Tông môn không ai là không biết đến vị phong chủ kì quái, phẩm chất vô cùng tệ hại này, đưa một nhân tài cho hắn không khác gì phí phạm cả một loài hoa. Tất cả đều không tự chủ nhìn Thường Ân, kinh thường có, ngưỡng mộ có, cũng có kẻ đơn thuần chỉ vì hùa theo. Thường Ân có chút lo lắng, mồ hôi trong lòng bàn tay sớm đã chảy ra, không phải vì mấy loại ánh mắt tầm thường đó mà là vì nam chủ từ nãy đến giờ vẫn không quay mặt đi.
Thường Ân tỏ vẻ...
Cmn chắc chắn hắn và tình tiết đại thần có thù oán gì rồi, tại sao hắn cứ hết lần này đến lần khác đều không thể thoát khỏi nội dung kịch bản vậy. Tại sao nữ chủ cũng là xuyên không, cũng đến từ thế giới hiện đại nhưng người ta là con cưng của trời, một tay thay đổi vận mệnh, từng bước nghịch thiên đi lên, trong khi đó hắn chỉ muốn an an ổn ổn sống qua ngày, ngài cũng không thể nhắm mắt tha thứ. Phải chăng đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-ta-day-khong-lam/164183/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.