Cậu đưa mắt nhìn bé con đang dỗi kia có chút buồn cười thoát khỏi cái ôm của các anh tiến đến ôm Bảo Kim bế lên dịu dàng nói:" Sao? Con đã thất hứa với ta đấy Kim Nhi" Bảo Kim chợt cứng người. Cậu xoa đầu Bảo Kim quay lại nhìn các anh:'' Cám ơn các anh đã chăm sóc Kim Nhi giúp em"
Nghi Tĩnh nhỏ giọng gọi:" Ca" âm thanh nhung nhớ khôn siết không thể không nói y là người mang nổi nhớ da diết về cậu cảm thấy có lỗi có phải vì cứu y là cậu phải rời đi trong nguy hiểm hay không, y luôn tự trách chính mình vì sao lại yếu đuối đến vậy.
Cậu đưa mắt nhìn Nghi Tĩnh cười nhẹ có thể cậu muốn nói 'anh không sao!!'.
Một trận động đất làm cho bọn họ tách ra mặt đất nức nẻ một con sâu mà cũng không phải mày là con quái nào thế gớm chết đi được trong lòng cậu không khỏi chửi thầm nó. Ôm chặt lấy Bảo Kim đến nơi an toàn, các anh cũng nhanh chóng đến nơi an toàn quan sát con monster này nhìn nó dị hợm quá rồi đó.
Dương Thần một bên cảm thán:" Có phải là sâu không vậy? Nhìn có chút giống" mấy người còn lại ' Giống chỗ nào!???' Dương Lâm nhìn thằng em của mình có chút không nói lên lời.
Tư Lý cũng bó tay với đứa em nhà họ Dương này, hắn quan sát xung quanh nhìn một loạt cũng không thấy cậu đâu nhíu mày. Một tiếng nổ vang lên là hướng của một nhà máy Tư Lý nhanh chóng đến nơi đó mấy người còn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-rat-kha-ai/4082096/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.