Cậu đến đây chơi thật sự là một sai lầm, hắn luôn chọc cho cậu tức điên. Còn hắn thì khoái chí cứ tiếp tục chọc cho cậu giận, cảm giác vui vẻ này lâu rồi hắn mới có lại.
Có cậu hắn sẽ vui vẻ không lạnh lùng như tảng băng di động nữa, hắn như trở thành một người khác vậy.
Cậu ở đây cũng lâu rồi, hình như cậu đã để Dương Thần ở công ty một mình thì phải cùng với đống tài liệu cậu lười làm nữa, phải làm gì cho anh ấy mới được.
" Tôi về đây" cậu đi ra cửa hắn nhanh chóng giữa cậu lại giọng vô chút buồn nói:" Em đi bây giờ sau!! Còn rất sớm ở lại đây đi"
Cậu phì cười:" Lần sau tôi lại tới được chứ, nếu rảnh anh đến tìm tôi" cậu ngây ngô nói không hề hay biết chính mình đang dẫn con sói vào nhà.
Cậu tạm biệt hắn trở về công ty, khi bước vào phòng làm việc của mình thì có hai con người đang ôm ấp nhau. Cậu đen mặt nhìn Dương thần bởi cái tên kia đang ôm nhau giọng cậu lạnh hơn bắc cực nói:" Hai người ôm ấp ở phòng làm việc của người khác coi vậy được à" Dương Thần đưa mắt nhìn cậu.
Lúc nãy ở trong phòng thì có người nói muốn đưa tài liệu quan trọng nên anh mới cho vào, không ngờ khi nhìn thấy người đi vào là tên lúc nãy gần nhà xe anh cảm giác ghê tởm khi nhìn thấy rên đó.
Anh nhanh chóng nói để tài liệu ở trên bàn là được nhưng không tên Nạ Luy được nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-rat-kha-ai/4082086/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.