Nghi Tĩnh nhìn con người trước mắt khuôn mặt diễm lệ chứa đầy sự mệt mỏi, con ngươi huyền bí không một cảm xúc nào nhưng trong mắt lại không có sự chán ghét nào cả.
Nghi Tĩnh nhìn cậu nói:" Nguyệt Tử anh bây giờ không còn đường để đi đúng chứ?" như nói trúng tim đen mày cậu nhíu lại nhìn Nghi Tĩnh lạnh nhạt nói:" Thì sao? Hay ngươi muốn ta làm nam sủng của ngươi?" nói đến từ 'nam sủng' giọng cậu chứa đầy sự chán ghét.
Nghi Tĩnh siết chặt tay nhìn cậu nói:" không, nếu anh không muốn bị những con người làm anh thành ra thế này thì đi theo em".
Cậu cười nghếch moi khinh bỉ nói:" Ngu ngốc, nếu chuyện đó xảy ra ta sẽ kết liễu mạng sống của mình ngay lập tức" dứt lời mở cửa xe sau ngồi, anh thấy hạnh động cậu cậu thì vui mừng nhưng lại nhớ lại câu nói của cậu' ta sẽ kết thúc mạng sống của mình ngay lập tức' thì anh khó chịu.
Khi vừa lên xe cậu đã thiếp đi vì mệt mỏi, thân thể bị mất máu quá nhiều vết thương trên người thì rất lâu để lành lại, bây giờ có làm gì cậu cậu cũng không còn sức để phản kháng nữa đâu.
Vào xe Nghi Tĩnh thấy cháu như vậy trong lòng càng chua sót nếu anh ở đây thì có lẽ cậu sẽ không phải chịu thiệt thòi gì, nhưng vốn tình cảm gia đình là không thể bù đắp bằng lời nói mà là hành động.
Anh đắp cho cậu một cái chăn cho cậu không bị lạnh, lái xe về biệt thự của mình.
Quản gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-rat-kha-ai/4082070/chuong-chap.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.