Vinh Tranh kéo ghế ăn ra ngồi xuống đối diện gã
"Đồ đâu, cậu mang tới chưa?"
"Đồ tôi có thể cho cậu. Nhưng trước tiên phải trả lời tôi hôm nay cậu bị làm sao vậy? Sao tự nhiên lại... tự nhiên lại ăn mặc thế này? Đột nhiên có khủng hoảng tuổi tác, học theo dưa già vẽ lá xanh (1),giả trẻ à?"
("Quả dưa chuột già được sơn màu xanh lá cây" dùng để chỉ lời nói và việc làm của ai đó vượt quá tiêu chuẩn mà một người ở độ tuổi nên có, tức là giả vờ trẻ tuổi. Việt Nam mình có câu cưa sừng làm nghé á)
Làm sao gã có thể nhận nhầm người nếu Vinh Tranh mặc giống như bình thường?
Làm sao có thể lạc mất một người to lớn như vậy được?
"Quần áo của anh ấy là do em mua."
Vinh Nhung lấy đĩa thức ăn của cậu và Vinh Tranh trên bàn.
Đi hai lượt, bưng luôn đĩa thức ăn của Vinh Tranh, sau đó mới đẩy ghế ra, ngồi xuống vị trí bên cạnh anh.
"Có phải rất đẹp hay không? Rất hợp với anh hai?"
Lúc đầu Tôn Khỉ chỉ lo ngạc nhiên nên không hề nhìn kỹ Vinh Tranh.
Lúc này gã nhìn kỹ người từ trên xuống dưới, "Phải nói là không tệ. Đại Vinh, hôm nay cậu mặc thế này đẹp trai thật đấy. Này, Đại Vinh, trước đây sao tôi không phát hiện ra cậu thực ra trông khá trẻ trung nhỉ?"
Tôn Khỉ vừa nói vừa đưa tay lên, định véo cằm Vinh Tranh.
Chưa kịp chạm vào, Vinh Tranh cầm lấy chiếc nĩa trên đĩa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-phao-hoi-xe-kich-ban-thieu-gia-gia/3553328/chuong-29-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.