Đột nhiên nghe được hai chữ Giản Dật từ trong miệng Vinh Tranh, tim Vinh Nhung chợt nhảy loạn mấy cái
Ngay cả Vinh Tranh nói gì lúc nãy cậu cũng đã quên
Anh vừa mới nói cái gì?
Anh hai gặp Giản Dật?
Giản Dật đưa lọ tinh dầu kia cho anh hai?
Chờ đã, chờ đã
Vinh Nhung, trước tiên mày không được hoảng
Mày phải cố nhớ lại, nhớ xem Vinh Tranh vừa mới nói cái gì
Vinh Nhung càng nóng vội thì ký ức của cậu càng sai lệch
Trong lòng cậu lần lượt lặp đi lặp lại hình ảnh bóng lưng anh trai cậu lạnh lùng xoay người rời khỏi phòng bệnh của cậu ở kiếp trước
Trời mưa, cậu giao hoa xong đi xe điện trở về, trong tiệm, Nguyễn Ngọc Mạn ôm Giản Dật vừa khóc vừa cười, Giản Trác Châu ở một bên dịu dàng nhìn bọn họ. Ấm áp như một bức tranh sơn dầu màu ấm.
Mà cậu là điểm đen duy nhất trong khunh cảnh ấm áp kia.
Là nét lỗi.
Không nên tồn tại.
"Sao sắc mặt lại khó coi như vậy? Cơ thể không khỏe?"
Giọng nói của Vinh Tranh xua đi chút hình ảnh hỗn loạn trong đầu.
Vinh Nhung đột nhiên tỉnh táo lại.
Đúng rồi.
Cậu đã sống lại.
Kiếp này cậu không vì Chu Chỉ mà bất hòa với anh trai, Giản Dật cũng chưa được nhận về nhà họ Vinh.
Vinh Nhung mỉm cười, "Vâng, hơi choáng váng. Có thể là do dậy sớm quá, hơi hạ đường huyết."
Khi cậu còn bé có chút bệnh xấu là hạ đường huyết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-phao-hoi-xe-kich-ban-thieu-gia-gia/3550853/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.