Nam phụ chỉ muốn làm công cụ hình người Tác giả: Lâm Áng Tư | Chuyển ngữ: Charon (23/08/2022) * Thẩm Tinh Sơ lại ở phim trường một lúc rồi cùng mấy người Chu Kiến Minh đi ăn. Sau khi ăn xong, Thẩm Tinh Sơ cùng Chu Kiến Minh đi bộ trở về, vừa đến cửa phòng mình, đang chuẩn bị quẹt thẻ phòng thì nhìn xuống, họ thấy một con rắn nhỏ màu trắng đang kẹt đầu ở khe cửa. Thẩm Tinh Sơ:...... Thẩm Tinh Sơ kinh ngạc nhìn con rắn nhỏ trước mặt, có lẽ là cảm nhận được hơi thở của cậu, con rắn vốn đang chui nửa đầu qua khe cửa liền rụt lại, quay đầu nhìn về phía cậu, đầu nhỏ ngẩng cao. Thẩm Tinh Sơ:...... "Lại, lại gặp nhau rồi." Thẩm Tinh Sơ ngập ngừng chào hỏi. Rắn nhỏ có vẻ rất vui vẻ, xoay người lại quấn vào chân cậu, bắt đầu bò lên. Thẩm Tinh Sơ cảm thấy hơi không thoải mái khi rắn nhỏ bò lên chân mình, cúi người cầm rắn nhỏ lên, kéo nó ra khỏi chân mình.
Thấy vậy, rắn nhỏ lập tức quấn đuôi quanh cổ tay và dụi đầu vào cánh tay cậu. "Có vẻ nó rất thích cậu." Chu Kiến Minh nói. "Vậy ạ?" Thẩm Tinh Sơ kinh ngạc: "Nhưng em chưa từng nhìn thấy nó." "Có khi đời trước cậu là Hứa Tiên, nó là Bạch nương tử, cho nên đời này mới tìm cậu để báo ân." Thẩm Tinh Sơ: !!! "Không đến mức đấy đâu." "Sao lại không." Chu Kiến Minh cố ý trêu cậu: "Mọi người đều gọi loại rắn này là Bạch phu nhân, còn không phải là Bạch nương tử à." Thẩm Tinh Sơ:...... Thẩm Tinh Sơ liếc nhìn rắn nhỏ trên cổ tay mình, rắn nhỏ vẫn đang dựa đầu trên tay cậu, cực kỹ ngoan ngoãn. "Em đi trả nó cho Bạch Tuyết Ca." Cậu nói. "Tôi đi cùng cậu, Tiểu Lý về phòng trước đi." "Vâng." Tiểu Lý nói xong, liền đi về phía phòng mình. Thẩm Tinh Sơ cùng Chu Kiến Minh tiến vào thang máy, đi đến phòng Bạch Tuyết Ca.
Chu Kiến Minh gõ cửa, đợi một lúc vẫn không có ai đáp lại. "Không có ai trong phòng à?" Anh nói. "Có thể là vậy." Thẩm Tinh Sơ nói: "Để em nhắn WeChat cho cậu ấy." "Cậu còn có WeChat của cậu ta?" Chu Kiến Minh kinh ngạc: "Các cậu đã thân nhau như vậy rồi?" "Đương nhiên không phải, chẳng phải đoàn phim có nhóm chat sao, em thêm cậu ấy từ nhóm chung." Chu Kiến Minh giờ mới phản ứng lại: "Tôi đã bảo mà, tôi còn tưởng buổi sáng cậu đi tập thoại với cậu ta tiện thể thêm WeChat luôn." "Bọn em chắc chắn không chỉ thân thiết năm phần, ít nhất cũng thân đến tám phần rồi." Chu Kiến Minh bật cười, cùng cậu trở về. Thẩm Tinh Sơ chụp một tấm ảnh rắn nhỏ đang quấn trên cổ tay mình, sau đó thêm Bạch Tuyết Ca từ nhóm chat, chờ cậu ta đồng ý. Bạch Tuyết Ca đang ăn trong nhà hàng thì đột nhiên nhìn thấy một chấm đỏ nhỏ trên WeChat, chính là Thẩm Tinh Sơ vừa gửi yêu cầu kết bạn.
Chậc chậc, người hâm mộ này cũng quá nhiệt tình rồi, không kìm nén được nữa sao? Vội vàng thêm WeChat của thần tượng như vậy? Quá cuồng nhiệt! Bạch Tuyết Ca do dự một chút, nghĩ rằng anh ấy bây giờ là một diễn viên, hơn nữa cũng là đồng nghiệp, thêm WeChat cũng không có gì quá đáng, về mặt tình cảm có thể tha thứ, liền chấp nhận yêu cầu kết bạn. Bạch Tuyết Ca: 【Có việc gì sao?】 Thẩm Tinh Sơ nhanh chóng trả lời: 【Có chút chuyện, con rắn nhỏ của cậu lại chạy ra ngoài, nhưng cậu không cần lo, nó không sao cả, đang ở chỗ tôi.】 Cậu gửi tấm ảnh mình vừa chụp qua, giải thích: 【Tôi vừa mang nó trả lại cho cậu nhưng không thấy cậu ở trong phòng nên mới thêm WeChat của cậu để thông báo một chút.】 Bạch Tuyết Ca click vào bức ảnh, thấy con gái nhỏ của mình đang quấn quanh cổ tay Thẩm Tinh Sơ, đầu tựa vào cánh tay anh ấy, vẻ mặt thoải mái. Bạch Tuyết Ca:...... Bạch Tuyết Ca tức giận ném điện thoại lên bàn, chuyện gì đây? Bỏ nhà ra đi! Hai lần! Còn đều tìm đến cùng một nam nhân! Lần đầu tiên là trùng hợp, thế lần thứ hai là gì? Cũng là trùng hợp sao?! Nó căn bản chính là cố ý! Căn bản chính là coi trọng người hâm mộ đẹp trai này của cậu ta! Bạch Tuyết Ca thực sự bị con gái nhỏ của mình làm cho tức chết, chẳng phải đến mùa xuân thì động vật mới tiến vào mùa động dục sao? Sao giờ mới sắp vào đông, nó không ngủ đông thì cũng thôi đi, còn nhất định muốn đi tìm bạn trai?! Con vẫn là em bé thôi nhé! Giờ đã tự chạy đi tìm bạn trai là muốn làm con dâu nuôi từ bé sao?! Bạch Tuyết Ca bi đau lòng ôm ngực, chỉ cảm thấy mấy lời gì mà con gái là áo bông nhỏ toàn là dối trá! Con gái cậu nào phải áo bông nhỏ! Đây rõ ràng là áo bông đen! Thật khiến người ta lạnh lòng mà! Tần Ánh Dương nhìn dáng vẻ đau khổ của cậu, hỏi: "Làm sao vậy?" "Chị xem đi." Cậu ta đưa điện thoại cho Tần Ánh Dương. Tần Ánh Dương mở ảnh lên nhìn, kinh ngạc nói: "Tiểu Thất rất thích cậu ấy." "Chẳng vậy thì sao? Nhìn nó kìa, bình thường Tiểu Vương chạm vào một chút là há miệng muốn cắn, giờ lại ngoan ngoãn nằm trên tay Thẩm Tinh Sơ, ai không biết còn tưởng đấy mới là cha nó ấy chứ!" "Cho nên cậu tức giận là vì nó ra ngoài tìm cha nuôi?" "Chị nghĩ gì vậy?" Bạch Tuyết Ca không nói nên lời: "Em đối xử với nó còn chưa đủ tốt sao? Nó cần cha nuôi làm gì!" "Vậy cậu......" Tần Ánh Dương không hiểu lắm. "Nó không cần cha nuôi, nhưng nó lại muốn có bạn trai!" Bạch Tuyết Ca bày ra dáng vẻ "Con gái em, em hiểu nhất": "Cái dáng vẻ này của nó rõ ràng là coi trọng Thẩm Tinh Sơ, muốn nhận anh ấy làm bạn trai!" Tần Ánh Dương suýt thì phun ngụm nước đang trong miệng ra, sặc trong cổ họng nửa ngày: "Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi, Tiểu Thất vẫn là trẻ con thôi mà." "Chị chưa nghe đến con dâu nuôi từ bé sao?" Tần Ánh Dương:...... Cho nên cậu là vì hai cha con cùng thích một người mà tức giận? Đây là cơ địa Tom Sue gì đây, một người một rắn đều thích cậu ta! "Chị thấy có khi là cậu nghĩ nhiều quá rồi." Tần Ánh Dương nỗ lực dùng tư duy của người bình thường: "Tiểu Thất chắc chỉ bò ra ngoài chơi thì bị cậu ấy nhặt được, chỉ thế mà thôi." "Hai lần! Đều đúng lúc bị anh ấy nhặt được? Trùng hợp thế mà chị bảo chỉ thế mà thôi? Sao chị không nhặt được nó?" Tần Ánh Dương:...... "Lần đầu tiên có thể là tình cờ, nhưng đây là lần thứ hai rồi, chắc chắn là nó cố ý! Chị nhìn dáng vẻ nó nằm trên tay Thẩm Tinh Sơ như vậy có khác gì thiếu nữ mới biết yêu đâu!" Tần Ánh Dương: "Chị có thể hỏi là làm cách nào cậu nhìn ra được vẻ mặt của nó là vẻ mặt thiếu nữ mới biết yêu được không?" "Đương nhiên là tâm linh tương thông, em là cha nó hay chị là cha nó." Tần Ánh Dương:...... Tần Ánh Dương lẳng lặng cầm tách trà lên. Bạch Tuyết Ca thở dài: "Không ngờ em lại có con rể sớm như vậy, còn là cùng một loài với em nữa chứ." Tần Ánh Dương đang uống trà suýt thì lại sặc một lần nữa: "Sao đã thành con rể rồi?!" "Tiểu Thất là con gái em, anh ấy còn không phải là con rể em sao?" Bạch Tuyết Ca nhìn chị, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Chị vẫn chưa hiểu mối quan hệ họ hàng thân thích này à?" Tần Ánh Dương:...... "Thẩm Tinh Sơ còn lớn hơn cậu năm tuổi đấy." "Cũng không sao, với Tiểu Thất thì đây chính là mối tình với người lớn tuổi! May mà nó là rắn, nó mà là người thì Thẩm Tinh Sơ giờ có khi phải vào tù rồi!" Tần Ánh Dương: !!! Đây chẳng phải điều chị vẫn lo lắng sao!! Hay lắm nhóc con, hai cha con cậu quả thực là song sát, double kill mà! Dù người hay rắn cũng bám lấy cậu ta! Cậu ta đã tạo nghiệt gì chứ! Mà phải gặp hai cha con nhà này! "Vậy chúng ta có thể gạt bỏ giả thiết đáng sợ này được chưa, chỉ là Tiểu Thất trốn nhà đi bình thường, trùng hợp gặp được cậu ấy chứ không có ý định gì với cậu ấy cả." "Chị tin à?" "Đương nhiên là chị tin." Bạch Tuyết Ca cười khẩy: "Lừa mình dối người." Tần Ánh Dương:...... Tần Ánh Dương cảm thấy mệt mỏi quá. Bạch Tuyết Ca cầm lấy điện thoại từ tay chị, trả lời con rể tương lai của mình: 【Ok, cảm ơn anh, lát tôi sẽ qua phòng anh đón nó về.】 Thẩm Tinh Sơ hoàn toàn không biết giờ mình đã được gắn tag con rể, lịch sự trả lời: 【Được.】 "Đi thôi." Bạch Tuyết Ca đứng dậy: "Đi đón đứa con gái bất hiếu của em về nhà thôi." "Cậu sẽ không nói linh tinh khi thấy Thẩm Tinh Sơ chứ?" "Đương nhiên là không, muốn làm con rể em cũng không dễ dàng như vậy đâu, em còn phải thử thách anh ấy nữa." Tần Ánh Dương:...... "Cậu tin chị đi, chuyện này thật sự chỉ là trùng hợp thôi." Bạch Tuyết Ca nhìn chị: "Chị tin em, hiểu con gái không ai bằng cha, nó đối với Thẩm Tinh Sơ khẳng định là không bình thường." Tôi tin cậu mới lạ đó! Tần Ánh Dương mắng thầm trong lòng. Hai người trở về khách sạn, vào thang máy, đến phòng Thẩm Tinh Sơ. Thẩm Tinh Sơ thấy bọn họ tới, nhanh chóng duỗi tay phải của mình ra, để rắn nhỏ đang trên tay mình xuất hiện trong tầm nhìn của Bạch Tuyết Ca. Bạch Tuyết Ca bất đắc dĩ nhấc con gái mình lên, nói với Thẩm Tinh Sơ: "Cảm ơn anh, trước đây nó không thích bỏ nhà đi như vậy đâu, cũng không biết sao hai ngày nay lại như vậy." "Không có gì." Thẩm Tinh Sơ ở cùng rắn nhỏ nửa giờ, thấy nó vẫn luôn ngoan ngoãn nằm trên tay mình, thỉnh thoảng còn cọ cọ cánh tay cậu nên cũng không khỏi thích nó hơn một chút: "Nó cũng rất đáng yêu." "Anh thấy nó đáng yêu sao?" Bạch Tuyết Ca kinh ngạc nói. Thẩm Tinh Sơ gật đầu: "Đúng vậy." Vch, vậy là lưỡng tình tương duyệt! Người cha già Bạch Tuyết Ca nhìn người con rể trước mặt: "Anh không thấy rắn là loài động vật rất ghê tởm sao?" "Có một số loài rắn đúng là rất đáng sợ, nhưng con rắn này của cậu rất đáng yêu, lại còn rất ngoan nữa." Anh ấy không chỉ cảm thấy nó đáng yêu, còn cảm thấy nó ngoan! Bọn họ đây là rùa nhìn đậu xanh (*),đều vừa mắt nhau đi! (*) raw là 王八看绿豆 (vương bát khán lục đậu) = rùa nhìn đậu xanh: ý chỉ hai người tâm đầu ý hợp nhìn thấy nhau, vì mắt rùa cũng tròn tròn, lại có viền màu xanh giống hạt đậu. "Vậy anh cũng không cảm thấy người nuôi rắn là không bình thường sao?" "Đương nhiên không. Rắn cũng là một loại thú cưng, chỉ cần không phải là rắn độc, sẽ không hại người, đóng cửa lại nuôi trong nhà mình thì người chủ muốn nuôi con gì mà chẳng được." Người này suy nghĩ khá thoáng, chắc chắn sẽ không xảy ra bạo lực gia đình trong tương lai. "Anh có thích canh rắn không?" Bạch Tuyết Ca hỏi. Thẩm Tinh Sơ: ???? "Tôi chưa từng ăn." Thẩm Tinh Sơ thành thật nói. Bạch Tuyết Ca gật đầu, vậy thì tốt, không chỉ không bạo lực gia đình mà cũng không sợ con gái chôn thân trong bụng người ta, có thể bạch đầu giai lão. Bạch Tuyết Ca nhìn đứa con gái chưa đến tuổi thành niên đã muốn yêu sớm của mình, thầm nghĩ cũng không sao, tuy rằng người con rể này có chút khác biệt về tuổi tác và hình dáng, nhưng ai bảo cậu ta là một người cha rất cấp tiến chứ, khó tránh con gái giống cha. "Tôi về trước đây, sau này anh có chuyện gì thì có thể nhắn WeChat cho tôi bất cứ lúc nào." "Được." Thẩm Tinh Sơ đáp. Hoàn toàn không biết trong lúc nói chuyện, cậu đã trở thành con rể nhà người ta —— vừa thông qua bài khảo sát của cha vợ. Bạch Tuyết Ca mang theo con gái mình về phòng, đem nó đặt lên bàn, bắt đầu giáo dục phê bình. "Con nghĩ con là ai hả? Bạch nương tử sao? Có giỏi thì diễn bạch xà truyện ngay tại đây cho cha xem?" Tiểu Thất im lặng nằm trên bàn, kéo mình thành một đường thẳng. Bạch Tuyết Ca gõ bàn: "Con vẫn là trẻ con thôi, không được yêu sớm nhé!" Tiểu Thất xoay đầu, cuộn mình thành một vòng tròn. "Hơn nữa con đã từng suy nghĩ chưa? Con với anh ấy là một người, một xà, chờ một ngàn năm sau con tu luyện thành tinh, có thể kết hôn thì anh ấy đã đầu thai chuyển thế bao nhiêu lần rồi?" Tiểu Thất tiếp tục xoay vòng, cuộn mình thành một khoanh nhang muỗi. "Đương nhiên, quan trọng nhất chính là! Hôm nay con lại bỏ nhà đi là cớ làm sao? Cha đối xử với con không tốt sao? Con thích anh ấy đến nỗi vì muốn nhìn người ta một cái mà bỏ mặc người cha già này sao? Con có tay đâu mà sao khuỷu tay cũng hướng ra ngoài thế!" Tần Ánh Dương ngồi một bên, cảm thấy mỗi chữ tựa châu ngọc, những lời này chẳng phải cũng là những lời chị muốn nói với Bạch Tuyết Ca đó sao? Giờ thì hay rồi, hai cha con họ đã tự mâu thuẫn nội bộ trước. Hai cha con thân thiết sao bỗng trở mặt thành thù, là do tình thương của cha quá ngột ngạt hay do sự nổi loạn của con gái, nhân vật đột nhiên xuất hiện ở trung tâm câu chuyện này có vai trò gì? Chào mừng các bạn đến với tiết mục tình cảm quy mô lớn 《Yêu cha, yêu con, hay yêu anh ấy》! Tần Ánh Dương nhìn Bạch Tuyết Ca dạy bảo đứa con gái nhỏ của mình hồi lâu, sau đó nhắc nhở: "Con còn đang ngủ đấy à? Chẳng lẽ muốn nghỉ ngơi cho lại sức rồi gây bất ngờ cho Thẩm Tinh Sơ sao? Giờ không cần nữa?" Như vậy vẫn hữu dụng, dù sao anh ấy cũng không chỉ là con rể mà còn là fan của mình nữa! Vì thế thần tượng đầy trách nhiệm Bạch Tuyết Ca cuối cùng đã dừng nhiệm vụ quan trọng là dạy con gái để đi ngủ. Chỉ tiếc một hồi tâm huyết của cậu cũng không có tác dụng gì, buổi chiều lúc Thẩm Tinh Sơ diễn cùng cậu ta cũng không có bất kỳ thay đổi gì so với lúc trước. So với việc đối diện với cậu ta, buổi tối khi trở về phòng khách sạn lại gặp Tiểu Thất bỏ nhà ra đi rõ ràng làm Thẩm Tinh Sơ khϊếp sợ hơn nhiều. Chu Kiến Minh vỗ vai cậu: "Thấy chưa? Tôi đã nói là nó tới tìm cậu báo ân mà, Thẩm tiên." Thẩm Tinh Sơ:...... Thẩm Tinh Sơ lập tức nhắn tin cho Bạch Tuyết Ca: 【Không biết cậu có ngạc nhiên không nhưng thú cưng của cậu lại trốn ra ngoài chơi rồi, cậu có ở phòng không? Tôi đem nó về cho cậu.】 Cậu nhắn xong liền cảm nhận được ống quần của mình bị kéo căng —— rắn nhỏ lại quen đường bắt đầu bò lên chân cậu. Thẩm Tinh Sơ lại phải nhấc nó lên, đem vào phòng mình. Tiểu Thất lúc này rõ ràng hoạt bát hơn nhiều, bò một mạch lên vai cậu, cọ cọ vào mặt cậu. Thẩm Tinh Sơ xoa đầu nó: "Sao mày lại trốn ra ngoài rồi?" Rắn nhỏ xoay vòng vòng trên vai cậu. Thẩm Tinh Sơ nhấc nó xuống, đặt lên bàn, nhìn kỹ, nó thực sự là một con rắn trắng tinh không vương màu nào khác. "Tên mày là Tiểu Thất đúng không?" Tiểu Thất vươn đầu đầu, xoay tròn cái đuôi trên bàn trà, trông như đang nhảy múa. Thẩm Tinh Sơ nhìn dáng vẻ này của nó, cảm thấy thật đáng yêu. "Cậu chủ đặt cho mày tên này là vì Bạch Tuyết và bảy chú lùn à?" Cậu tò mò đoán. Tiểu Thất nghiêng đầu nhìn cậu. Thẩm Tinh Sơ mỉm cười: "Chắc chắn mày cũng không biết." Fan của Bạch Tuyết Ca thường gọi cậu là Hoàng tử Bạch Tuyết hoặc Công tử Bạch Tuyết, nhưng cũng có một số fan thích gọi cậu là Công chúa Bạch Tuyết. Vì vậy, lúc cậu nghe thấy Bạch Tuyết Ca gọi rắn nhỏ trước mặt mình là Tiểu Thất thì nghĩ ngay tới nguyên nhân này. "Ngày nào mày cũng trốn ra ngoài, không sợ cậu ấy tức giận à?" Tiểu Thất nằm xuống, uốn mình thành một đường lượn sóng, thể hiện tài năng của mình. Thẩm Tinh Sơ hiếm khi gặp được một con rắn cưng ngoan như vậy, âm thầm chụp mấy kiểu ảnh. Cậu nhìn khung hội thoại WeChat với Bạch Tuyết Ca, vẫn chưa trả lời, là do chưa nhìn thấy sao? Đương nhiên Bạch Tuyết Ca đã nhìn thấy, không chỉ đã đọc mà còn đưa tin nhắn WeChat cho Tần Ánh Dương xem: "Chị đọc đi, tự mình nhìn đi, rồi nói với em, nó không có ý gì với Thẩm Tinh Sơ, chị tin không?" Tần - đang lục tung cả thế giới để tìm con gái của tiểu thiếu gia - Ánh Dương:...... Khẩu vị của hai cha con giống nhau đến đáng kinh ngạc! Không phải cha con ruột mà còn hơn cả cha con ruột! "Có khi Tiểu Thất chỉ muốn kết bạn thôi?" "Chị tin à? Ngày nào nó cũng bỏ cơm ngon áo đẹp ở nhà, vứt bỏ người cha già tốt bụng, chỉ vì một người bạn? Loại bạn gì mà lợi hại thế, chỉ có thể là bạn trai thôi?!" Tần Ánh Dương:...... "Em quá thất vọng với nó rồi!" Bạch Tuyết Ca thở dài: "Còn chưa lớn đã vì bồ quên cha rồi, sau này nó lớn thì còn nhờ cậy được gì nữa?" "Không sao đâu, giờ chị đi mang nó về, tách nó khỏi Thẩm Tinh Sơ thật xa!" "Không." Bạch Tuyết Ca ngăn cản: "Không thể đối phó với việc yêu sớm như vậy, chỉ có phản tác dụng và làm cho tình cảm của bọn họ càng kiên định hơn thôi!" Tần Ánh Dương:...... Nói như kiểu cậu có nhiều kinh nghiệm lắm ấy, cậu đã yêu sớm rồi sao? Không tính đoạn tình cảm còn chưa chính thức bắt đầu với Thẩm Tinh Sơ. "Như vậy đi." Bạch Tuyết Ca gọi trợ lý của mình đến: "Lát nữa, mọi người đi theo chị Tần, mang mô hình biệt thự với đồ ăn, đồ chơi của Tiểu Thất qua chỗ nó. Chẳng phải nó thích bỏ nhà ra đi sao, cần bồ không cần cha? Vậy thì sau này cứ để bạn trai nuôi nó đi!" Tần Ánh Dương: ??? Bạch Tuyết Ca gật đầu: "Đứa con gái bất hiếu, nhà họ Bạch sau này không có chỗ cho nó nữa!" "Này...... Như thế không hay lắm đâu?" Không nghĩ đến việc nhờ Thẩm Tinh Sơ nuôi con gái cậu thì phải gửi người ta tiền à? "Có gì không hay đâu, không để nó chịu khổ một chút thì nó thật sự cho rằng em sẽ mãi dung túng nó vô điều kiện, cứ vậy đi, bảo với nó, sau này không cần tìm người cha này nữa, em không quen nó!" Tần Ánh Dương:...... Đấy, bệnh trẻ trâu lại tái phát rồi. Tần Ánh Dương bất lực thở dài trong lòng, quyết định tự mình sẽ giải quyết chuyện này, dù sao thì khuyên bảo bệnh nhân trẻ trâu giai đoạn cuối thật sự quá khó, chị quyết định nói chuyện với người bình thường Thẩm Tinh Sơ. Tác giả có lời muốn nói: Bạch Tuyết Ca: Trẻ như mình đã có con rể rồi, sợ quá! Tinh Tinh:...... Tôi coi cậu là đồng nghiệp, cậu lại coi tôi là con rể!!! Bạch Tuyết Ca: Yên tâm đi con rể, tôi sẽ đối xử tốt với anh. Tinh Tinh:...... Tiểu Thất: Chờ em, chỉ cần chờ một ngàn năm nữa là em có thể thành tinh rồi ở bên cạnh anh rồi~ Tinh Tinh:...... Hàn Thành: Nào, để tôi thu phục con yêu quái này! Lôi Phong Tháp này, mày có thấy quen không? Tiểu Thất: Không!! QAQ 【Tiểu kịch trường】 Hàn Thành: Sao em ấy còn chưa liên hệ với tôi? Em ấy nghĩ là mình không chủ động liên hệ với tôi thì tôi sẽ liên hệ với em ấy à? Hàn Thành: Nghĩ đúng rồi đấy! ___________ Chương sau anh Hàn xuất hiện lại rồi!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]