Edit: Aki Tô Bạch chỉ nhìn thoáng qua liền cúi đầu, đỡ Mộ Thanh Giác, nói với mấy người xung quanh: “Đi theo ta.” Sau đó liền đi về hướng cửa thành, mọi người mang tâm trạng trầm trọng yên lặng theo sau. Đến gần cửa thành lại nghe Tô Bạch nhỏ giọng nhắc: “Nín thở.” Mọi người nghe theo. Vươn ngón tay thon dài trắng nõn ra vuốt cửa thành, Tô Bạch nương chút ánh sáng le lói của ánh nến, ngưng thần nhìn kĩ, tìm thấy một chỗ gồ lên, trong lòng liền vui vẻ, cúi đầu ghé sát vào nhìn, Mộ Thanh Giác nửa tựa vào hắn, cố gắng ức chế tần suất hô hấp, khó hiểu hỏi: “Ngươi muốn làm gì?” Tô Bạch giơ tay, “Đợi lát nữa ngươi sẽ biết, châm một lá bùa chiếu sáng đi.” Diệp Mính đốt bùa, lúc này mấy người đứng gần Tô Bạch mới nhìn rõ thứ dưới tay hắn là một khối tròn tròn, bên trên điêu khắc rất nhiều kí hiệu kì quái. Đây là thứ gì, trước kia chưa từng thấy, y nhíu mi nói: “Chỉ sợ đốt lá bùa này rồi, Tiêu Lâu sẽ lập tức tìm tới đây.” Tô Bạch tiếp tục loay hoay với thứ trong tay, trấn an bọn họ: “Yên tâm đi, hắn sẽ bị ngăn ở ngoài… A, được rồi.” Mọi người đang định mở miệng hỏi, đúng lúc này, ‘két’ một tiếng nặng nề, cửa thành chậm rãi mở ra, giống như một hình ảnh quay chậm vô số lần, trong không khí yên lặng hiện tại thì càng thêm quỷ dị. Hai cánh cửa hé ra một khoảng đủ để một người đi vào liền bất động, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng đen sau cửa, im lặng đứng trong bóng tối, không thấy rõ dung mạo thần sắc ra sao, chỉ có thể cảm giác được một đôi mắt sâu kín nhìn chằm chằm vào mình khiến trong lòng mỗi người đều phát lạnh. Đang nghĩ ngợi, một thanh âm vô cảm vọng ra, “Ngươi từ đâu tới, muốn đi về đâu?” Tuy thân đang trong hiểm cảnh, Tô Bạch vẫn không nhịn được 囧 một giây, lúc viết chẳng thấy gì, giờ chính tai nghe lại mới thấy sao câu này nó biệt nữu vậy trời, hắn đeo mặt than dùng giọng nói lạnh băng máy móc y hệt trả lời: “Từ nhân gian tới, muốn đi về địa ngục.” Vừa dứt lời, bóng người tối đen như mực ẩn phía sau cửa thành liền bay qua một bên nhường đường cho bọn họ, ý bảo họ đi vào. Tô Bạch im lặng đỡ Mộ Thanh Giác đi trước, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, ngón tay không ngừng run rẩy. Mộ Thanh Giác liếc hắn một cái, dùng tay mình bao lấy hai bàn tay Tô Bạch, môi khép mở thành hình: “Đừng sợ, có ta đây.” Bọn Diệp Mính, Bạch Phàm theo phía sau, đều bất giác ngừng thở, bước nhẹ hơn, ngay cả đám Kỳ Lân và Đào Bảo cũng dựa vào trực giác của dã thú mà thu nhịp thở lại. Qua cửa thành, lúc lướt qua bóng đen, Diệp Mính không nhịn được nhìn qua, chỉ thấy người nọ mặc một thân áo đen, tóc xõa rối tung, đang cúi đầu, khuôn mặt ẩn nấp trong bóng tối, thân hình mảnh mai gầy yếu dị thường, còn đơn bạc hơn cả phụ nữ, âm thầm lặng lẽ đứng nơi góc tường, quả thực như một trang giấy không hề có trọng lượng. Diệp Mính thấy người này cả người đều quỷ dị, nhưng nhất thời lại không biết vì sao. Đợi mọi người đã vào hết rồi, bóng đen kia lại bay về giữa cửa thành, sau đó cánh cửa chậm rãi khép lại. Bên ngoài cửa thành, trong bóng tối, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, có người lặng yên đi tới, gã ngửa đầu nhìn tấm biển phía trên, đôi mắt hẹp dài mị hoặc lóe sáng, môi mỏng gợi lên, dùng ngữ khí như trào phúng lại như thương xót thì thào: “Bách Quỷ thành sao? Hóa ra cái quỷ thành mà thế nhân vẫn hay đồn đại lại nằm ở đây, chẳng trách có người tìm kiếm cả đời mà không được.” Mấy người vào trong thành, hai bên đường hàng quán chen chúc, trà lâu tửu quán nối nhau san sát, người qua kẻ lại nườm nượp trên đường. Lẽ ra đã vào được đây cũng có nghĩa là đã tránh thoát Tiêu Lâu, mọi người nên vui vẻ thoải mái mới phải, thế nhưng không ai có chút ý cười nào mà đều mang vẻ mặt ngưng trọng quan sát bốn phía, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nếu không phải bọn họ hiểu rằng lúc này có lẽ Tiêu Lâu đang ở bên ngoài thì chỉ sợ đã không khống chế được thi nhau bỏ chạy. Về phần Tô Bạch, ha ha, xin lỗi nha, từ lúc vừa bước chân vào cửa thành hắn vẫn luôn giả bộ như mình đi ra ngoài không mang theo mắt, cố gắng tự thôi miên bản thân: “Ta không nhìn thấy, ta không nhìn thấy gì hết, đây đều là ảo giác…” Im lặng, bốn phía lặng ngắt như tờ, bất luận xung quanh có bao nhiêu người qua lại đều không phát ra một chút âm thanh nào. Bọn họ đa phần mặc trường bào màu trắng rộng thùng thình, vẻ mặt chết lặng, sắc mặt trắng bệch quỷ dị, đáy mắt tĩnh mịch không chút dao động, động tác chậm chạp cứng ngắc, đi thẳng về phía trước như không nhìn thấy những người xung quanh. Như thế vẫn còn tốt chán, khủng bố hơn nữa là có một số người còn có mùi hôi thối khiến cho người ta buồn nôn, cả người không chỗ nào trọn vẹn, ngay cả mặt cũng thối rữa, có người còn rớt mất tròng mắt, chỗ đáng lẽ là đôi mắt thì chỉ còn lại hai cái lỗ đen tối như mực. “Oẹ…” Mấy người che miệng chạy đến tàng cây ngô đồng ven đường mà nôn, ngay cả nam chính cũng đầy mặt ghét bỏ quay đầu đi chỗ khác, ngữ khí lo lắng: “Bách Quỷ thành này không đơn giản, sao sư huynh lại muốn dẫn chúng ta tới đây, chỉ sợ mới thoát khỏi hang hùm lại rơi vào ổ sói, muốn ra cũng rất khó.” Là vì không còn cách nào khác chứ sao nữa, rơi vào tay Tiêu Lâu nhất định sẽ chết, chạy vào Bách Quỷ thành thì có thể sẽ chết, ta đương nhiên là chọn cái sau rồi. Tô Bạch cũng đang cực kỳ lo lắng, Bách Quỷ thành chỉ mở một lần vào lúc mặt trời lặn ngày mười lăm hàng tháng, muốn vào thì dễ muốn ra thì khó, giờ có muốn đi cũng phải đợi tới ngày mười lăm tháng sau, vào Bách Quỷ thành để tránh thoát Tiêu Lâu, cũng không biết là đúng hay sai đây. Vết thương trên người Mộ Thanh Giác vẫn chưa kịp chữa trị, lại phải nhẫn nại bôn ba lâu như vậy, cũng không còn nhiều tinh lực, y dùng vẻ mặt chuyên chú nhìn người bên cạnh, Mộ Thanh Giác thấp giọng nói: “Ta không có ý trách cứ hay hoài nghi sư huynh, chỉ là về sau những chuyện nguy hiểm cứ giao cho ta là được.” Ánh mắt y trực tiếp bao phủ lấy Tô Bạch, rõ ràng bản thân đang bị trọng thương còn băn khoăn lo lắng cho sự an toàn của người khác, trong lòng Tô Bạch chua sót ê ẩm, lại như có một dòng nước ấm chảy dọc toàn thân, hắn nhìn y, trong đầu có một thanh âm không ngừng vang lên: Tô Bạch, ngươi nên thử tin tưởng y nhiều hơn một chút. Mi mục thanh lãnh chợt ôn hòa, đôi mắt sáng ngời trong suốt như nước, Tô Bạch trịnh trọng nói: “Mộ Thanh Giác, chờ chúng ta an toàn thoát khỏi đây, ta sẽ nói hết tất cả cho ngươi biết.” Nói hết chân tướng mọi chuyện cho ngươi, chúng ta thẳng thắn thành khẩn với nhau. Mộ Thanh Giác nhìn biểu tình chân thành của Tô Bạch, như hiểu ra điều gì, liền cười đặt trán kề vào trán hắn, vui sướng trong mắt như muốn hóa thành thực chất, “Ta chờ.” “Nè, hai người đang nói cái gì vậy?” Bạch Phàm vịn một thân cây, hơi có vẻ ngạc nhiên kính nể nhìn về phía Tô Bạch, “Sư huynh, huynh quá là lợi hại nha, cái này mà cũng nhịn được.” “Đương nhiên, ta chính là người muốn chinh phục thế gi… Oẹ!” Chỉ lo nói chuyện với Bạch Phàm, nhất thời quên thôi miên bản thân, hậu quả là một ‘người qua đường’ với nửa bên mặt hư thối đập thẳng vào mắt hắn, Tô Bạch lập tức cảm thấy dạ dày như cuộn lại, vội vàng chạy ra, tùy tiện tìm một gốc cây mà nôn, thiếu chút nữa ói luôn cả túi mật ra ngoài. Mộ Thanh Giác đầy mặt đau lòng vỗ nhẹ lưng hắn, “Có dễ chịu hơn chút nào không?” Tô Bạch lắc đầu, khóc không ra nước mắt, phiên bản chữ quả nhiên là không thể so sánh với phiên bản người thật được, cảnh tượng này thật sự là khủng cmn bố, anh bị dọa suýt tè ra quần luôn đây này. Mấy người nôn đến sức cùng lực kiệt, cuối cùng Diệp Mính lấy ra mấy viên đan dược có tác dụng thanh tâm nhuận phế, mấy người uống xong mới thấy dễ chịu hơn một chút. Không ai muốn đi ra đường tìm ngược, đành tìm một góc có lương đình, ngồi xuống nghỉ ngơi. Mộ Thanh Giác ngồi một bên nhắm mắt tu luyện, Tô Bạch đứng một bên canh giữ, trong lòng âm thầm suy nghĩ đối sách. “Đây rốt cục là chỗ quỷ quái nào, quả thực giống như địa ngục trần gian vậy, sư huynh, chúng ta vẫn nên ra ngoài đi?” Bùi Nhiên ôm đầu tru lên, mọe nó, làm một đứa nhan khống, bảo y đối mặt với đám ‘người qua đường’ này quả thực là muốn giết y mà! Tô Bạch trợn trắng mắt, “Nếu ngươi muốn bị bắt đi làm con rối thì cứ tiếp tục kêu đi.” Bùi Nhiên lập tức câm như hến. Diệp Mính lấy túi trữ vật ra, cẩn thận kiểm kê xem có loại đan dược nào mà hiện tại có thể sử dụng được không, nghe Tô Bạch nói vậy liền nhìn về phía hắn, “Nói như vậy những ‘người qua đường’ kia đều là con rối bị khống chế?” Tô Bạch gật đầu, sắc mặt khó coi, nếu sớm biết có ngày hôm nay hắn nhất định sẽ không viết ra cái phó bản(1) khủng bố này, thật sự rất dọa người mà, “Trong Bách Quỷ thành đều là quỷ tu và con rối, căn bản không có một người sống nào.” Mọi người đồng thời rùng mình một cái, nhất là câu ‘không có một người sống nào’ thẳng tắp truyền vào tận sâu trong óc, ngay cả Kỳ Lân và Đào Bảo cũng cảm nhận được sự sợ hãi của họ, ngoan ngoãn lui vào một góc. “Con đường tu luyện của quỷ tu chính là làm trái Thiên Đạo, nghịch thiên cải mệnh, nhiễu loạn sự luân hồi của tam giới. Đây vốn là chuyện hao tổn âm đức(2),tại sao nơi này lại có nhiều quỷ tu như vậy, kẻ nào đã biến những người này thành con rối?” Ngữ khí của Mạc Ngôn tràn ngập phẫn nộ, thần hồn của người bị biến thành con rối sẽ bị người khác khống chế, phong ấn trong thân thể họ, không có cách nào đi vào luân hồi, sau đó sẽ trở thành một cái xác không hồn, thuật luyện con rối từ trước tới giờ đều bị đa số tu sĩ khinh bỉ, còn bị các danh môn chính phái coi là cấm thuật, bất cứ ai nhìn thấy người khác sử dụng thuật luyện con rối đều có quyền tru sát. Vậy rốt cục là kẻ nào đã thực hiện hành vi phạm tội nham hiểm này? Do phương thức tu hành quá mức âm độc nên quỷ tu thường xuyên bị các môn phái khác đuổi giết, bình thường đều ẩn nấp ở chỗ tối, số quỷ tu trên đại lục Cửu Châu không phải là ít nhưng tu sĩ bình thường rất khó gặp được, nguyên nhân là quỷ tu luôn tránh tầm mắt của bọn họ để bảo vệ mạng sống. Nếu nói Vô Thượng tông là đệ nhất tông phái trên đại lục Cửu Châu thì Bách Quỷ thành xứng đáng là địa bàn tập trung lớn nhất của quỷ tu. Sở dĩ mấy người chưa từng nghe nói về nó, thứ nhất là do tuổi trẻ ít trải nghiệm, thứ hai là vì Bách Quỷ thành đã lánh khỏi thế gian từ mấy trăm năm trước, người thường cho dù ngẫu nhiên nghe qua cái tên này cũng không biết nó nằm ở đâu. “Tại sao vừa rồi trên đường chỉ thấy mỗi con rối mà không thấy bóng dáng quỷ tu nào?” Diệp Mính nhìn về phía khu phố xa xa, nói với Tô Bạch. “Đương nhiên là không nhìn thấy, bởi vì quỷ tu đều bị giam cầm trong động phủ của người kia, nghe theo hiệu lệnh của hắn.” Tô Bạch chỉ nghĩ sơ qua cũng đã biết đáp án, “Chẳng lẽ các ngươi không chú ý tới chuyện tại sao những con rối ngoài kia đều mặc áo trắng mà người mở cửa cho chúng ta lại mặc áo đen sao?” Bạch Phàm hơi hơi cúi đầu, “Chẳng lẽ đó là quỷ tu?” Tô Bạch gật đầu, nhìn lướt qua thần sắc của mọi người, trong lòng hắn hiểu rõ, “Các ngươi muốn biết ai đã khống chế bọn họ, mà Bách Quỷ thành này nằm trong tay ai đúng không?” “Dạ phải.” Mọi người tò mò. “Người đó tên là Phong Vô Tình.” Tô Bạch than nhẹ một tiếng tưởng như không thể nghe thấy, trong lòng lo sợ, không biết vị tổ tông kia tối nay có muốn tuần thành hay không? Nếu hắn giống trong nguyên tác, nửa đêm động kinh ra ngoài tản bộ thì bọn họ phải né tránh hắn như thế nào đây? “Phong Vô Tình?” Mọi người liếc nhau, đều cảm thấy tò mò, bọn họ chưa từng nghe qua cái tên này. “Phải, thành chủ của Bách Quỷ thành, Phong Vô Tình.” ~Hết chương 87~ (1) Phó bản: Đây là một thuật ngữ trong game có nghĩa là một bản đồ cách biệt khác. Mỗi phó bản có boss và quái riêng. Cái này bạn nào chơi game online chắc biết, cũng không có gì khó hiểu. J)) (2) Âm đức: nghĩa là làm việc tốt mà không cho người khác biết, hay hiểu cách khác là lặng lẽ đi làm, đây được gọi là âm đức. (bạn nào muốn hiểu rõ hơn thì tìm hiểu trên mạng ha)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]