Edit: Aki
Trong bóng đêm, Mộ Thanh Giác ôm Tô Bạch vận khẩu quyết khinh công, mượn ánh trăng soi đường, mũi chân điểm nhẹ lên ngọn cây, linh hoạt né tránh hộ vệ tuần đêm của Linh Lung các, động tác thuần thục vừa nhìn đã biết không phải mới làm lần đầu tiên, rõ ràng là thường xuyên trộm đến gặp giai nhân.
Mộ Thanh Giác dùng tay phải gạt cành cây che tầm mắt, có chút lo lắng nói: “Không thoái mái hả, sao lại dùng loại ánh mắt này nhìn ta?” Tô Bạch lắc đầu, ta mới không nói cho ngươi biết là ta đang ghen đâu, hứ.
Ân Hồng Tụ ở Bích Đào Quán trên chỗ cao nhất của núi Ngọc Khải, dọc theo tường vây trồng mấy chục cây hoa đào bích, giờ vốn đang là thời tiết đầu đông, mấy bông đào bích được linh khí tẩm bổ, đóa hoa màu hồng phấn làm nổi bật nhụy hoa màu xanh ngọc, nhìn đáng yêu đến lạ.
Thời điểm hoa đào nở rộ, đứng cách xa đã ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng lịch sự tao nhã. Hai người tránh tuần đêm, lặng yên đi sau những cây bích đào, chậm rãi tới gần phòng ngủ chính trong Bích Đào Quán. Gần tới nơi, Mộ Thanh Giác lấy ra một tấm ngọc phù, vận linh khí trút vào, Tô Bạch nhìn từ đầu tới cuối, đoán rằng đây đại khái là vật mà Ân Hồng Tụ đưa cho y để tiện liên lạc.
Quả nhiên, Ân Hồng Tụ đang ngồi trong phòng dường như nhận ra điều gì, lạnh nhạt mở miệng: “Các ngươi lui xuống hết đi.” Mơ hồ nghe thấy tiếng bọn thị nữ đáp lại, sau đó nối đuôi nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-moi-that-la-tuyet-sac/1337638/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.