Ngay lúc mọi người đang nói chuyện, một thanh niên áo trắng tóc đen, thanh tú nhã nhặn đi tới, gật đầu mỉm cười với Tô Bạch: “Chúc mừng sư huynh.”
Thì ra là Diệp Mính, Tô Bạch có chút thụ sủng nhược kinh, vị sư đệ này trí tuệ tuyệt luân, tâm tư tinh xảo, tương lai chính là một trong số những trợ thủ đắc lực của nam chính. Tính cách hai người đều lạnh nhạt ít lời nên bình thường không hay xuất hiện cùng nhau, Diệp Mính lại thường xuyên ở trong phòng, Tô Bạch thật không ngờ là hôm nay y sẽ tới đây.
“Đa tạ Diệp Mính sư đệ.”
Bạch Phàm đảo mắt vòng quanh, bất mãn nói: “Sao sư huynh chỉ cảm tạ y mà không cảm tạ ta chứ.”
Tô Bạch bất đắc dĩ xoa tóc hắn, “Lớn từng này rồi mà còn giống như trẻ con vậy.” Nói thì nói thế nhưng giọng điệu lại vô cùng nhu hòa, lộ ra sự thân thiết rõ ràng. Mộ Thanh Giác bất động thanh sắc quan sát, thầm nghĩ về sau tốt nhất là tách hai người này ra.
Bạch Phàm híp mắt, mặc kệ ma trảo của Tô Bạch muốn làm gì thì làm, đắc ý liếc Diệp Mính, khẽ ‘hừ’ một tiếng, thấy chưa, đại sư huynh vẫn thân cận với ta nhất thôi.
Diệp Mính thấy thú vị, cũng không khỏi hé miệng cười: “Quả thật là trẻ con.”
“Trẻ con cái gì chứ.” Bạch Phàm chỉ vào Diệp Mính, “Rõ ràng ngươi còn nhỏ tuổi hơn ta, ngươi mới là trẻ con.”
Diệp Mính không muốn dây dưa tiếp tục đề tài này nữa, tầm mắt quét đến chỗ Tô Bạch đang đứng gần đó, không hiểu sao trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-moi-that-la-tuyet-sac/1337620/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.