Sáng sớm, mặt trời mới ló rạng.
Tô Bạch tự rót cho mình một ly trà, nhìn thoáng qua người nào đó đang đứng ngồi không yên phía đối diện, buồn ngủ chớp mắt mấy cái, vì chuyện vết thương trên người mà gần đây hắn thường xuyên phải uống thuốc, cho nên rất dễ buồn ngủ.
Nhạc Linh Nhi trông mong nhìn ra cửa, bất an hỏi: “Sư huynh, hôm nay Mộ sư đệ sẽ tới đây chứ?”
Cô nương, vấn đề này cô đã hỏi ta bảy lần liên tục rồi đó, Tô Bạch giả bộ không nghe thấy.
“Sư huynh!” Tiểu sư muội bất mãn.
“Khẳng định sẽ tới.” Tô Bạch trả lời có lệ.
“Vết sẹo trên mặt muội nhìn không rõ đúng không, ai nha, sớm biết vậy đã uống thuốc nhiều hơn, cũng không biết Mộ sư đệ có ghét khuôn mặt của muội hay không nữa.” Nhạc Linh Nhi nhỏ giọng than thở.
Yên tâm đi, y sẽ không ghét khuôn mặt của ngươi đâu, y ghét chính là ngươi đó!
Một lát sau, Mộ Thanh Giác đến. Vừa nhìn thấy y, Nhạc Linh Nhi lập tức bật chế độ thẹn thùng lên, ẩn ý đưa tình nói: “Mộ sư đệ, ngươi đến rồi hả?”
Trong mắt Mộ Thanh Giác chợt lóe hàn quang, cả Nhạc Linh Nhi đang cụp mắt lẫn Tô Bạch đang thất thần đều không cảm giác được, y cười nhẹ nói: “Chào sư tỷ.” Sau đó lấy tư thái vô cùng tự nhiên, vô cùng thân thiết ngồi xuống cạnh Tô Bạch, quay đầu nhíu mày nhìn hắn: “Sao sắc mặt lại kém như vậy?”
Mịa, ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi ta nữa! Tô Bạch oán thầm, nếu không phải cô vợ nhỏ nhà ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-moi-that-la-tuyet-sac/1337609/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.