Ta có một tâm ma.
Tu vi của ta đột nhiên khôi phục, sư phụ cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ tinh tế nhìn ta chăm chú, sau một lúc lâu mới thở dài nói: “Nguyên Hi, đạo tâm của con không vững.” Thời điểm đó sư phụ đã càng thêm già lão, trận chiến với Mộ Duyên Chiêu chung quy đã làm ông bị thương tới căn nguyên. Ông trao hết kim ấn và pháp khí của các đời chưởng môn lại cho ta, trong đó có Phược Hồn Tỏa.
Sư phụ từng nói Vô Thượng tông sớm muộn gì cũng bị hủy trong tay bộ tộc Mộ thị. Ông bắt ta lập lời thề tâm ma, cuộc đời này, không cần biết phải trả giá đại giới như thế nào cũng phải tự tay đâm Mộ Duyên Chiêu.
Ta lập lời thề tâm ma, nếu như không thể tự tay đâm Mộ Duyên Chiêu thì tình nguyện bị thần hồn câu diệt, không thể luân hồi.
Ngày tiếp theo, ta kế nhiệm chức vị chưởng môn, từ đó về sau vung kiếm chặt đứt tình cảm, bế quan khổ tu. Mộ Duyên Chiêu có tới vài lần, lần nào ta cũng rút kiếm chĩa vào y, sau đó thì y không tới nữa. Lần cuối cùng y đến, trong tay cầm hai chiếc nhẫn, y hỏi ta có nguyện cùng y gắn bó một đời hay không, câu trả lời của ta là rút bảo kiếm trong tay ra khỏi vỏ.
“Hòa Ninh, ngươi thật sự tuyệt tình đến vậy sao?”
Mỗi lần bế quan ta đều nhớ tới đôi mắt đau khổ của Mộ Duyên Chiêu khi ấy, hình ảnh tu sĩ tóc đen mắt tím và lão giả tóc trắng đội kim quan không ngừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-moi-that-la-tuyet-sac/1337606/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.