Mộ Duyên Chiêu ôm chặt lấy Tô Bạch, ngửi ngửi mái tóc thơm ngát của hắn, dã thú cuồng bạo trong lòng dần dần an tĩnh lại. Tô Bạch đứng yên không nói gì, chỉ dùng động tác vô cùng quen thuộc mà vỗ nhẹ bả vai đối phương.
Mộ Thanh Giác đứng một bên nhìn mà nhíu chặt mày, dựa theo thần thái vừa rồi của sư huynh thì rõ ràng là biết thân phận của người tên Hòa Ninh này. Y cố ý lên tiếng làm gián đoạn động tác của Tô Bạch, hỏi: “Sư huynh biết Hòa Ninh là ai sao?”
Lúc này Tô Bạch mới phục hồi tinh thần lại từ sự hoảng hốt, gật đầu nói: “Ngươi nên gọi ông ta là Nguyên Hi thần quân.”
Hóa ra là ông ta! Trong lòng Mộ Thanh Giác vừa động, chẳng trách một người có tu vi cao thâm như Mộ Duyên Chiêu cũng bị giam ở đây, hóa ra là bại trong tay vị lão tổ này.
Vì mục đích nào đó không thể nói rõ mà Mộ Thanh Giác đã đọc tất cả những cuốn sách mà Tô Bạch từng xem qua, vừa nghe hắn nhắc đến thì lập tức nhớ tới đoạn lịch sử kia. Tâm tư y xưa nay đều nhanh nhẹn, chỉ một hồi cũng đã hiểu ra vài phần, nội tâm không khỏi thở dài. Vị lão tổ này thật đúng là rất nhọc lòng, có thể giấu diếm tu sĩ trong thiên hạ, vụng trộm giam giữ Mộ Duyên Chiêu ở đây, giúp người này có cuộc sống an ổn một thời gian dài như vậy, đương nhiên là đã hao tốn không ít tâm huyết. Lại nhìn bài trí trong động phủ, vì một người mà làm được tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-moi-that-la-tuyet-sac/1337599/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.