Mặt vô biểu tình nhận mấy thẻ phòng trong tay Tô Bạch, Mộ Thanh Giác xoay người phân phát cho mọi người, cố ý giữ lại tấm thẻ cạnh phòng Tô Bạch.
Dặn mọi người về phòng nghỉ ngơi đợi tới buổi tối mới hành động xong, Tô Bạch về phòng. Theo hắn nghĩ thì dù sao sớm muộn ma tu cũng sẽ tìm đến tận cửa, không cần nhất thời nóng lòng. Lần đầu tiên nhìn thấy phòng trọ cổ đại, Tô Bạch tò mò quan sát mấy lần, bố trí mộc mạc sạch sẽ, đồ dùng đầy đủ, đệm giường là màu lam nhạt, thoạt nhìn rất ấm áp.
Xem xét một hồi, ấn tượng của Tô Bạch đối với quán trọ Duyệt Lai ngày càng tốt, nghĩ rằng không hổ là khách sạn năm sao của cổ đại.
Trong lúc hắn quan sát phòng thì Mộ Thanh Giác ở cách vách cũng đang chú ý đến động tĩnh của hắn, vừa khoanh chân ngồi thiền vừa điều hòa hơi thở trong cơ thể. Mới vận hành tâm pháp được một vòng thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, nghĩ một lát, Mộ Thanh Giác liền đoán được người đến là ai, không khỏi cảm thấy phiền chán.
Người bên ngoài tiếp tục gõ dai dẳng, Mộ Thanh Giác nhíu mày, nghe tiếng người nọ hô: “Mộ sư đệ, ngươi có ở đó không? Mộ sư đệ…” Không muốn Nhạc Linh Nhi ồn ào ảnh hưởng tới sư huynh, Mộ Thanh Giác đứng dậy mở cửa.
Cửa vừa mở, Nhạc Linh Nhi liền vui vẻ nhảy vào, mang ý cười e thẹn nhỏ giọng nói: “Mộ sư đệ, ngươi chưa đến trấn Thanh Bình bao giờ đúng không, phía đông có một hồ nước, bên trong trồng rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-moi-that-la-tuyet-sac/1337587/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.