“Sư huynh vừa nói gì, Thanh Giác chưa nghe rõ, có thể nói lại lần nữa được không, hửm?” Thanh âm trầm thấp từ tính vang bên tai, âm cuối quẩn quanh, dư âm không dứt.
Thanh, thanh trầm! Tô Bạch nhất thời chấn động, kỹ năng của nam chính ngựa đực ngoài cười tà mị giờ còn có thêm từ “hửm” hồi âm. Mẹ nó chứ cái loại nguy cơ nam chính lập tức sắp hắc hóa là xảy ra chuyện gì đây?
Tiếp xúc với ánh mắt sâu thẳm của nam chính, không hiểu sao Tô Bạch lại nảy sinh trực giác rằng nếu như mình thực sự lặp lại lần nữa thì kết cục nhất định sẽ vô cùng thê thảm.
Yếu ớt buông mi lảng tránh tầm mắt của nam chính, giọng điệu của Tô Bạch rất là không ổn: “… Không có gì.”
Hai tay nam chính nắm lấy bả vai Tô Bạch giống như giây tiếp theo sẽ tiến vào trạng thái rít gào khiến lòng hắn không yên, may mà tình huống Tô Bạch lo lắng cũng không xuất hiện. Nhìn Tô Bạch mang vẻ mặt trốn tránh, thân hình Mộ Thanh Giác hơi hơi cứng đờ, cố gắng thu bớt sự tức giận, nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má như ngọc của người nọ. Vẻ mặt quyến luyến, động tác mềm nhẹ.
Tên thần kinh thô Tô Bạch cảm giác tình cảnh này có chút quái dị, lại không nói ra được quái dị ở chỗ nào.
Ngón tay thon dài hữu lực nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn, bởi vì khí thế của nam chính quá mạnh mẽ nên Tô Bạch vẫn cương mặt không dám động đậy. Chiếc cằm tinh tế bị nâng lên, tầm mắt đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-moi-that-la-tuyet-sac/1337584/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.