Sư huynh vẫn luôn quan tâm ta như thế, ở Vô Thượng tông cũng chỉ có mình sư huynh là người thật tâm tốt với ta, về phần những người khác… Biểu tình của Mộ Thanh Giác nháy mắt trở nên âm u, lo lắng Tô Bạch sẽ phát hiện ra nên rất nhanh thu lại. Y nhớ tới những kẻ châm chọc khiêu khích nói y là phế vật, nhớ tới những lời công kích mạc danh kỳ diệu của Điền Doanh Doanh, còn có ánh mắt những đệ tử ngoại viện nhìn y tràn ngập khinh thường và ghen ghét.
Nghĩ đến đây, y ngẩng đầu, thiếu niên trước mặt đang nhắm mắt lại, hàng mi dày cong cong như chiếc quạt nhỏ nhẹ nhàng rung động, ánh mặt trời chiếu lên làm nó phản xạ ra những quầng sáng nhàn nhạt, ngón tay trắng nõn đến gần như trong suốt nắm lấy cổ tay y, cảm giác lành lạnh ấy lại làm lòng y ấm đến lạ lùng.
Hơi hơi hít khí, trong ánh mắt tràn đầy si mê mà ngay bản thân cũng chưa từng phát giác, cho dù qua bao lâu đi chăng nữa, sư huynh vẫn là hình dáng thiếu niên đẹp đến chết người, rõ ràng là đệ tử nhập môn sớm nhất, rõ ràng lớn tuổi hơn rất nhiều đệ tử, năm tháng lại giống như vĩnh viễn cũng không lưu lại chút dấu vết gì trên mặt hắn. Dù là người tu tiên cũng ít ai có được dung mạo như thế, gương mặt người này luôn lạnh nhạt, như đóa hoa thanh lãnh, chưởng quản sự vụ của Vô Thượng tông, tậm lại không hề nhiễm một chút đen tối, phải biết là không có môn phái nào là thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-moi-that-la-tuyet-sac/1337571/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.