“A Doanh.” Tiểu cô nương Hà Thanh hiền lành không đành lòng, kéo tay áo Điền Doanh Doanh, Điền nữ vương không phản ứng.
“Ợ!” Minh Thành toàn mùi rượu xoa mặt, đầy biểu tình một chú thỏ trẳng nhỏ lạc đường: “Aizz, sao ta lại ở đây, không phải đang ở trong phòng ngủ sao?” Quay đầu nhìn thấy ba người, giật mình kinh hỉ, một bộ cảm khái: “Ai yo, tất cả đều ở đây à, sao không ai nói gì hết vậy?”
Tô Bạch:…
Hà Thanh:…
Điền Doanh Doanh:…
Có dám vô sỉ thêm chút nữa không?!
“A, ta vừa nhớ ra, chưởng môn sư huynh tìm ta có việc, ta đi trước nha.” Nói xong niệm một câu pháp quyết, chỉ khoảng nửa khắc sau đã không thấy tăm hơi nữa.
Gạt người! Ai chẳng biết ngươi sợ nhất là Minh Tịch chân nhân, có thể vội vàng đi gặp ông ta sao? Không cần nghĩ cũng thấy không khoa học có được không?!
“Sư huynh.” Mộ Thanh Giác thu hồi kiếm, đi đến trước mặt Tô Bạch: “Đi thôi.”
Hà Thanh tò mò, mang theo ý cười ngại ngùng hỏi: “Đại sư huynh, các huynh định đi đâu vậy?”
Cô bé ngày xưa nay đã thành đại cô nương, mắt hạnh má đào, mày liễu môi anh đào, ánh mắt sạch sẽ thuần khiết, mang một vẻ thiên chân vô tà không rành thế sự, khi cười lên bộ dạng vô cùng nhu thuận đáng yêu.
Chúng ta đều biết Tô Bạch là một tên trạch nam gì cũng không rõ, nhưng làm người, lại là một thằng con trai, hắn vẫn là một người rất thích những thứ đáng yêu!
Quả nhiên, em gái đáng yêu mới chính là tình yêu chân chính của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-moi-that-la-tuyet-sac/1337565/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.