Tô Bạch xem thử trong ký ức của nguyên chủ thân thể này thì phát hiện kỳ khảo hạch trước chỉ có một phần ba số thí sinh thành công, đây cũng là nhờ Vô Thượng tông dẫn linh khí vào trong cơm canh thường ngày cho chúng tẩm bổ thân thể.
Nghĩ tới đây, Tô Bạch có chút lo lắng mà bản thân cũng không nhận ra, quét mắt qua đám người để tìm nam chính, Mộ Thanh Giác phát hiện Tô Bạch đang nhìn y, hơi cười cười.
Ặc, lại còn tự tin.
Bọn nhỏ được đưa xuống chân núi, đệ tử ngoại viện dặn chúng vài câu rồi đi, quãng đường còn lại phải dựa vào chính bản thân mình.
Mấy người Tô Bạch ngồi nguyên tại chỗ, trên chiếc bàn trước mặt đặt một tấm gương đồng đang chiếu hình ảnh của các thí sinh.
Chậc chậc, cái gương này vừa cao vừa to, còn tốt hơn cả camera. Trong lòng Tô Bạch thầm khen ngợi.
Không thể trông thấy bậc thang cuối cùng nằm ở đâu, bọn nhỏ đều lộ ra biểu tình khó khăn, mấy đứa có xuất thân tốt, gia thế phú quý lại càng không muốn trải qua thứ khổ ải này.
“Nhiều bậc thang như vậy, bao giờ mới đi hết được?” Một đứa mập ú kêu la, “Đây không phải là cố ý làm khó chúng ta hay sao?”
Cô bé mặt tròn tròn bên cạnh ôn nhu khuyên: “Thì vốn là khảo nghiệm mà, đương nhiên sẽ không quá đơn giản.”
Nhóc mập bị phản bác, thấy thật mất mặt, vỗ vỗ túi tiền đeo bên thắt lưng núc ních mỡ: “Khảo nghiệm gì chứ, trả thù lao không được sao, cha ta đã tính kỹ việc đút lót,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-moi-that-la-tuyet-sac/1337562/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.