Edit: Lune
Hai người ngồi đối diện cũng sững sờ theo thanh âm kia, Trần Húc dừng đũa, hoang mang nhìn Quý Miên.
Tạ Hành là người phản ứng đầu tiên, hắn cúi xuống nhặt đũa giúp, sau đó để lên bàn rồi nói: "Để tôi đi lấy đôi mới."
Hắn ngồi ngoài nên đi ra tiện hơn.
Nhưng lúc vừa đứng dậy thì tay áo của hắn lại bị ai đó giữ chặt.
Cúi đầu nhìn xuống thì thấy Quý Miên đang nắm chặt một góc tay áo của mình, trong đôi mắt đen láy kia đầy vẻ hoảng hốt.
Tạ Hành nhíu chặt mày, hắn không đi lấy đũa nữa, chỉ lo lắng về trạng thái rõ ràng không bình thường của Quý Miên: "Sao vậy? Khó chịu ở đâu à?"
Môi Quý Miên khẽ mấp máy.
Anh ơi...
Lúc này Giả Văn Bác lên tiếng: "Không cần đi lấy đâu, để tớ bảo người ta mang bộ đồ ăn mới đến."
Tạ Hành lại ngồi xuống, tay áo vẫn bị người kia nắm chặt.
Một lúc sau, nhân viên phục vụ của nhà hàng mang đến một bộ đồ ăn mới cho Quý Miên.
Mà Quý Miên cũng ép bản thân phải bình tĩnh lại, bàn tay đang nắm tay áo của Tạ Hành chậm rãi buông lỏng.
Chỉ là một câu nói thôi mà... không thể nói lên điều gì cả.
【Không, nếu là bằng chứng thì đủ để nói rõ vấn đề rồi.】Nhưng hệ thống lại lên tiếng vào lúc này.
Quý Miên chưa hiểu ý nó:【... Nghĩa là sao?】
【Nói kết luận trước. Nói ngắn gọn thì Đoàn Chước, Lục Khả và Tạ Hành đang ngồi bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-luon-nhan-duoc-kich-ban-si-tinh/3675732/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.