Chương trước
Chương sau
Edit: Lune

Lịch học hôm nay chỉ có một tiết, sau khi học xong tiết kinh tế vĩ mô buổi sáng thì không còn tiết nào nữa.

Sau khi tan học, có người vì để thể hiện rằng mình hoàn toàn không để ý đến xu hướng tính dục của Tống Ngọc còn cố ý đến tìm cậu tán gẫu vài câu, dù rằng khá gượng gạo.

Tống Ngọc vừa xấu hổ lại vừa lúng túng, hai má cậu đỏ bừng, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ấm áp.

Mọi người lần lượt rời đi, còn cậu vẫn ở lại trong lớp, đợi đến khi gần hết người rồi mới đứng dậy đi về phía Quý Miên và Tạ Hành.

"Lộ Chu, còn cả... Tạ Hành." Cậu nói: "Cảm ơn hai cậu đã giúp tớ."

Tống Ngọc nhìn Quý Miên, mắt hơi đỏ lên vì áy náy: "Xin lỗi cậu, vì tớ mà ở trước mặt mọi người cậu phải..."

"Không sao không sao, bạn cùng phòng của tớ đều biết tớ thích con trai hết mà. Phải không anh Hành?"

Tạ Hành gật đầu: "Ừm."

"Nhưng mà rốt cuộc là sao vậy?" Quý Miên nhíu mày hỏi: "Hà Trí Khải biết cậu thích con trai từ đâu thế?"

"Mấy hôm trước tớ cho cậu ta mượn máy tính, không để ý trên máy vẫn đang đăng nhập tài khoản mạng xã hội. Cậu ta đọc hết tin nhắn của tớ với Hạ... người yêu cũ." Tống Ngọc nhớ lại cảnh Hà Trí Khải nhắc tới những tin nhắn giữa cậu và Hạ Thường với vẻ mặt bỉ ổi trong ký túc xá hôm trước, hai mắt lập tức đỏ bừng.

"Cậu, cậu... cậu đừng khóc!" Quý Miên hốt hoảng, nói năng bắt đầu lắp bắp, cậu vội lục túi áo tìm khăn giấy cho người ta.

【Điểm si tình tăng 80, người đóng góp: Tạ Hành.】

【Điểm si tình tăng 100, người đóng góp: Tạ Hành.】

Tạ Hành lẳng lặng quan sát nét mặt của Quý Miên, vẻ quan tâm lo lắng trong mắt người nọ cực kỳ rõ ràng. Hắn chậm rãi cụp mi mắt xuống, che khuất cảm xúc nơi đáy mắt.

【Điểm si tình tăng 120, người đóng góp: Tạ Hành.】

【Sao ngày càng tăng lên thế?】Hệ thống không nhịn được mà bình luận.

Động tác đưa khăn giấy cho Tống Ngọc của Quý Miên chậm lại một chút.

Điểm si tình mà Tạ Hành đóng góp hình như hơi nhiều thì phải.

Chỉ tính học kỳ trước cộng lại đã gần hai nghìn rồi, thậm chí còn vượt xa nhân vật chính Tống Ngọc.

Dường như cũng chỉ có anh cậu với Lục Khả mới có tình huống tương tự như vậy.

【Hệ thống, phiền anh tắt thông báo giúp tôi.】

Âm thanh thông báo cứ vang lên mãi sẽ làm cậu mất tập trung.

Hệ thống:【Luôn đây.】

"Tớ không sao." Tống Ngọc không khóc.

Vì gia giáo nên từ nhỏ cậu đã không phải kiểu người có thể dũng cảm phản kháng, nói thẳng ra là tính cách hơi nhu nhược yếu đuối. Nhưng cậu lại rất may mắn, trước khi vào đại học, xung quanh cậu đều là những người hiền lành tử tế nên rất ít khi gặp phải chuyện như vậy.

Cậu tưởng mình sẽ bị coi như đồ quái dị, nhưng sự thực lại không phải vậy.

"Lộ Chu" và các bạn cùng lớp đều lên tiếng bênh vực cậu, cậu cũng không nên mặc cho bản thân tiếp tục mềm yếu như vậy được.

Quý Miên không đưa khăn giấy nữa, thu tay lại, đoạn cả giận nói: "Mẹ nó, này không phải là lấy oán báo ơn à? Cậu tốt bụng cho nó mượn đồ, thế mà nó lại quay lại cắn cậu!"

"Tớ cũng không ngờ... cậu ta lại nói chuyện này ra ngoài."

Quý Miên nghiêm túc nói: "Cậu thiếu cảnh giác với người khác quá rồi, thứ riêng tư như máy tính sao có thể tùy tiện cho kiểu người như Hà Trí Khải mượn cơ chứ?"

Tạ Hành liếc nhìn Quý Miên bằng ánh mắt phức tạp.

Không tin nổi là người này lại mở miệng nói ra được câu kia đấy, lúc trước cậu cũng thế còn gì, có tí cảnh giác nào với cái thằng bên viện Máy tính kia đâu...

Tống Ngọc "ừ" một tiếng: "... Sau này sẽ không thế nữa."

"Nhưng mà cứ thế này cũng không phải cách. Còn tận mấy năm học nữa, dù sau này cậu có cứng rắn lên thì cũng chẳng biết thằng Hà Trí Khải kia còn có trò gì làm người ta tởm ói nữa."

Quý Miên cúi đầu suy tư, đề nghị: "Hay cậu xin đổi phòng ký túc xá đi?"

"Tớ cũng từng nghĩ tới rồi, học kỳ trước Lâm Tái có ý kiến với thầy cố vấn của lớp là muốn đổi phòng, nhưng tại yêu cầu cuối kỳ, thầy cố vấn nói trong viện hết giường trống rồi nên đành chịu."

"Giường trống á?" Quý Miên bỗng nhớ tới cái gì, vô thức liếc sang Tạ Hành.

Tạ Hành cụp mắt không nói gì.

Hắn chưa quên sáng nay mình vừa mới kể với Quý Miên chuyện định trả giường ở ký túc xá xong.

"Tóm lại cậu cứ xin trước đi đã. Trường hợp của cậu đặc biệt mà." Quý Miên nói.

"Ừm."

...

An ủi Tống Ngọc xong, Quý Miên và Tạ Hành cùng nhau trở về ký túc xá.

"Tôi tưởng..." Tạ Hành đột nhiên lên tiếng: "Cậu sẽ nói với cậu ta chuyện tôi chuẩn bị trả giường ký túc xá."

"Cậu cũng nói là chuẩn bị đấy còn gì, đã chốt đâu. Giường vẫn là của cậu, sao tớ có thể nói bừa với cậu ấy chuyện này được?"

Khóe miệng Tạ Hành cong lên.

Quý Miên hơi chần chờ hỏi: "Tạ Hành, cậu, cậu biết tớ thích cậu ấy phải không?"

Ý cười trong mắt Tạ Hành chầm chậm tan đi: "... Ừ."

Chẳng biết hệ thống đã mở lại thông báo từ lúc nào mà lại có thêm hai thông báo tăng điểm si tình vang lên, hơn nữa số điểm còn rất cao.

"Nên tôi cứ tưởng cậu sẽ muốn Tống Ngọc chuyển vào ký túc xá, ở cùng với cậu ta."

"!!" Quý Miên cả kinh nói: "Thế thì hèn hạ quá rồi!? Giờ Tống Ngọc có thích tớ đâu, ở cùng một chỗ chỉ khiến người ta khó xử thôi."

Tạ Hành im lặng một hồi mới nói: "Cậu ta không có mắt nhìn."

"... ?"

Tạ Hành chủ động nói mấy chuyện này làm Quý Miên bất ngờ cực kỳ, cậu mặt dạn mày dày nói: "He he, anh Hành cũng thấy tớ tốt phải không?"

"Tốt?" Tạ Hành dừng bước, trong lòng vô cớ bùng lên ngọn lửa.

Hắn quay đầu nhìn Quý Miên: "Nếu tôi là cậu ta thì đã hết lòng hết dạ với cậu từ lâu rồi."

Tạ Hành không hề nói mát, hắn không thể hiểu nổi một người như Quý Miên sao lại có người không xiêu lòng được nhỉ?

Nếu hắn là Tống Ngọc, nếu hắn là Tống Ngọc...

Tạ Hành nói rất nghiêm túc, cách dùng từ cũng chẳng mấy trau chuốt, Quý Miên nghe thấy cái cụm "Hết lòng hết dạ" khá là quê mùa kia thì sững người một lúc.

"Cũng... cũng không đến mức đó." Cậu hơi lúng túng quay đi chỗ khác: "Khụ, dù sao thì, tớ phải nghĩ xem làm sao để Tống Ngọc tránh xa được cái thằng rác rưởi kia trước đã."

"Ừm." Tạ Hành có vẻ đã bình tĩnh lại: "Thật ra không nhất thiết phải để Tống Ngọc dọn đi. Kẻ phải dọn đi là gây tội mới đúng."

Hắn nói tiếp: "Tính cách của Tống Ngọc với cái cậu tóc xoăn kia quá mềm yếu, loại người như Hà Trí Khải chỉ cần đổi sang phòng khác thì không còn ngang ngược được như bây giờ đâu."

Cách giải quyết mâu thuẫn ở ký túc xá nam đa số đều rất thẳng thắn, chẳng qua Hà Trí Khải may mắn gặp được hai bạn cùng phòng như Tống Ngọc và Lâm Tái thôi, chứ đổi lại thành người nóng tính thì đã im một phép từ lâu rồi.

"Đúng, nhưng mà..." Quý Miên phiền muộn thở dài: "Thầy cố vấn đâu có quyền bắt sinh viên dọn ra khỏi phòng ký túc xá, chỉ có thể do chính Tống Ngọc nộp đơn xin thì thầy cố vấn mới phê duyệt đồng ý thôi."

"Mà Hà Trí Khải thì không thể nào có chuyện chủ động xin đổi phòng ký được rồi."

"..."

"Hầy, không sao đâu anh Hành. Để tớ bàn với Tống Ngọc thêm xem sao."

Nhìn hàng mày chau lại của Quý Miên, một lúc sau Tạ Hành mới lên tiếng đáp lại.

...

Hà Trí Khải mua hai cốc mì tôm từ trong siêu thị đi ra.

Vừa ra khỏi siêu thị thì đụng phải một người cao to, đứng chắn trước mặt y chẳng khác nào bức tường.

Đôi lông mày rậm rạp lổn nhổn của Hà Trí Khải nhíu chặt lại, y tránh sang bên trái, người đối diện với y cũng thong dong bước một bước cùng hướng, chả biết vô tình hay cố tình mà chặn đường đi của y.

Đm, thằng này bị điên à? Nếu không phải hình thể quá chênh lệch thì nhất định Hà Trí Khải đã mất kiên nhẫn chửi đổng lên rồi.

Y bực tức ngẩng đầu lên, vừa thấy rõ mặt người trước mặt, nét mặt y lập tức thay đổi.

Là cái thằng đầu đinh kia...

"Bạn Hà."

Tạ Hành mỉm cười: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Hà Trí Khải cảnh giác nhìn hắn: "Có gì thì nói luôn ở đây đi."

"Ở đây?" Tạ Hành nhướng mày: "Chỉ sợ là không tốt cho cậu thôi."

Hà Trí Khải cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn đi theo vài bước, rời khỏi lối vào siêu thị đông người.

"... Cậu muốn nói gì?"

Tạ Hành xích lại gần y, cúi người nói vài câu gì đó.

Sắc mặt Hà Trí Khải bỗng chốc trở nên vô cùng khó coi, không tin được mà nói: "Cậu dọa tôi?"

Nhưng Tạ Hành lại không đáp: "Còn hai tuần nữa, tôi hi vọng cậu có thể hoàn tất thủ tục rút khỏi ký túc xá trong hai tuần."

"Cậu dám!?"

Biểu cảm Tạ Hành không thay đổi, chỉ lạnh lùng nhìn xuống y: "Cậu có thể thử xem."

"..."

Hà Trí Khải nghiến răng trừng hắn một lúc rồi tức giận quay đầu bỏ đi.

...

Một tuần sau, chuyện Hà Trí Khải xin đổi ký túc xá truyền đến tai Quý Miên.

Tin này là Tống Ngọc nói cho cậu biết, còn hỏi cậu là có phải cậu đã nói gì đó với Hà Trí Khải hay không.

Quý Miên không biết gì về chuyện này, nhưng chẳng hiểu sao cậu lại cảm thấy nó có liên quan đến Tạ Hành, vì mấy hôm trước Tạ Hành đã nói người chủ động dọn ra ngoài không phải người bị hại mà nên là kẻ gây tội.

Kết quả sau đó không lâu, Hà Trí Khải lại chủ động đề nghị đổi phòng ký túc xá.

Lúc Quý Miên nhận được tin nhắn của Tống Ngọc, cậu đang xếp hàng lấy cơm trong căng tin, mà Tạ Hành vừa khéo đứng ngay sau cậu.

Cậu ngoái đầu lại: "Anh Hành, chuyện gì đây?" Cậu đưa đoạn trò chuyện giữa mình với Tống Ngọc cho Tạ Hành xem: "Sao Hà Trí Khải lại đột nhiên quyết định đổi phòng vậy?"

"Cậu đi tìm cậu ta à?"

Tạ Hành liếc qua tin nhắn, không phủ nhận: "Ừ, dùng tí mánh khóe thôi."

"? Cậu——" Quý Miên há miệng, thân trên hơi ngả ra sau, nói nhỏ: "Đừng bảo là cậu đánh cậu ta một trận đấy nhé?"

Tạ Hành chăm chú nhìn góc nghiêng gần ngay trong gang tấc của cậu, nói: "Không, chỉ nói với cậu ta vài câu thôi."

"Nói gì?"

"Nói học kỳ trước tôi thấy cậu ta dùng điện thoại gian lận trong kỳ thi cuối kỳ môn toán cao cấp." Hàng người tiến lên một bước, Tạ Hành nhẹ nhàng đẩy Quý Miên một cái, ý bảo cậu bước lên trước đi.

Đợi bắt kịp hàng rồi, hắn mới nói tiếp: "Camera giám sát trong các phòng thi của trường sẽ được lưu trữ trong ba tháng. Tính từ cuối học kỳ trước đến giờ thì đoạn ghi hình giám sát còn thời gian lưu trữ hai tuần nữa."

Nghe xong, Quý Miên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, tự suy ngẫm một hồi.

Đợt thi môn toán cao cấp trong kỳ trước, cậu với Tạ Hành ở cùng một phòng thi, sao cậu không nhớ có cả người bên lớp 3 nhỉ?

Cậu chần chờ hỏi: "Nhưng tớ nhớ cậu với Hà Trí Khải có cùng phòng thi đâu?"

"Ừm." Tạ Hành cười, đáp lòng bàn tay lên lưng Quý Miên, khẽ đẩy ra hiệu cho cậu tiến thêm lần nữa, đẩy xong nhưng ngón tay chạm vào xương vai của Quý Miên vẫn không nỡ buông ra.

"Nên tôi lừa cậu ta đấy." Hắn nói.

Dựa vào nhân phẩm và tình trạng học hành ở học kỳ trước của Hà Trí Khải thì khả năng cao là đã gian lận trong kỳ thi cuối kỳ nên mới không bị trượt môn. Mà với mối quan hệ của Hà Trí Khải thì khó có khả năng sẽ có ai đó mạo hiểm giúp y, cho nên chỉ có thể là y mang điện thoại hoặc phao vào. Sở dĩ Tạ Hành lấy môn toán cao cấp làm bình phong là vì thi môn này, dù có mang phao vào cũng vô dụng, nên khả năng cao là mang điện thoại vào phòng thi.

Đương nhiên, tất cả những điều này cũng chỉ là Tạ Hành tự đoán, nếu Hà Trí Khải cắn răng không nhận thì hắn cũng chẳng làm gì được y cả.

Hơn nữa, cho dù Tạ Hành có ở cùng phòng thi với Hà Trí Khải thật và nhìn thấy cái gì đi nữa thì hắn cũng sẽ không tố giác Hà Trí Khải gian lận. Một là chuyện của Tống Ngọc chẳng liên quan gì đến hắn, hai là hắn không thích thủ đoạn tố cáo người khác vì hiềm khích cá nhân, hắn ngại bẩn.

Cũng may Hà Trí Khải có tật giật mình, chưa được mấy hiệp đã chịu thua rồi.

"Anh Hành..." Quý Miên nhìn đi nhìn lại khuôn mặt mang ý cười nhạt phía sau.

"Cậu siêu quá đi mất!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.