Edit: Lune
"Mẹ nó, cả đám đấy thần kinh hết rồi à?" Vừa ra khỏi nhà hàng, Phạm Đào đã không nhịn được mà chửi.
Sắc mặt của Lạc Cẩm và bạn nữ kia cũng lạnh tanh.
Phạm Đào dùng điện thoại gọi xe, Quý Miên đi theo sau mấy người họ vẫn luôn im lặng.
"Mẹ nó Hàn Ký cũng là thằng không có não!"
"Tớ tưởng cùng lắm nó chỉ gọi thêm bạn cùng phòng hay bạn cùng lớp thôi... Chứ không cũng chẳng đồng ý đến." Lạc Cẩm tiếp lời.
"Má, ngày nào cũng khoe khoang trong nhóm là mình làm nhiều mình vất vả nọ kia, thế bọn mình không làm gì chắc? Chẳng lẽ bọn mình không hỗ trợ dựng cái khung code kia à? Công việc trong nhóm bọn mình không làm tí nào chắc?" Đứng ở ngã tư đường chờ xe, Phạm Đào vẫn đang càu nhàu chửi bới.
Quý Miên nghe mà chỉ muốn cười.
Lạc Cẩm vừa quay đầu lại thì thấy nụ cười thản nhiên trên môi cậu, mặt cô thoáng cái nóng ran lên.
Nửa là cảm kích, nửa là do có thiện cảm từ lâu.
Nhưng cũng chỉ dừng ở mức thiện cảm thôi, cô hiểu rất rõ: Họ không phải là người cùng một thế giới.
Thích một người mà mình không với tới sẽ đau khổ lắm.
【Ít cười trước mặt con gái thôi, gương mặt cậu dễ hút người thích lắm.】
Quý Miên lập tức không cười nữa. Cậu nói: "Tuần sau là báo cáo hết môn, sắp xong rồi."
Phạm Đào: "Ừ ừ, mau kết thúc đi, chứ tớ không chịu nổi nữa rồi! Mỗi lần thấy tên đó lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-luon-nhan-duoc-kich-ban-si-tinh/3648327/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.