Tiết đầu tiên buổi sáng, Tống Ngọc đến giảng đường từ sớm.
Cậu dậy rất sớm, hơn 6 giờ đã tự tỉnh, đây là đồng hồ sinh học được rèn từ nhỏ.
Ăn sáng xong lại xem sách một lúc ở ký túc xá, khi đến lớp vẫn chưa tới 7 giờ 40.
Sau mấy tuần khai giảng, sự nhiệt tình của sinh viên giảm thẳng, trước đó vào thời gian này ít nhất cũng đã có kha khá chỗ ngồi có người, còn bây giờ, cả giảng đường rộng lớn chỉ có mỗi mình Tống Ngọc.
Học từ vựng được vài phút, Tống Ngọc nhìn chằm chằm vào từ vựng trên màn hình điện thoại rồi im lặng một hồi lâu, cuối cùng ngón tay hơi run run bấm thoát ứng dụng, mở phần mềm mạng xã hội lên.
Trong số nhiều tin nhắn xếp theo thứ tự thời gian, cậu tự hành hạ bản thân lướt xuống cuối cùng, bấm vào ảnh đại diện lưu tên là "Hạ Thường".
Tin nhắn cuối cùng dừng ở một tháng trước, gần như hai trang phía sau đều là tin nhắn Tống Ngọc gửi đi sau khi Hạ Thường đề nghị chia tay.
【Tống Ngọc】: Hạ Thường, chúng ta nói chuyện đi.
【Tống Ngọc】: Đừng làm thế với tớ... Cậu hứa với tớ rồi mà, đã hứa sẽ cùng nhau đi đến cuối rồi mà.
【Tống Ngọc】: Gặp tớ một lần được không? Xin cậu đó.
Nhưng tin nhắn gửi đi đều như đá chìm đáy biển.
Từng dòng tin nhắn này như roi quất vào mặt Tống Ngọc, không chỉ đau mà còn làm người ta khó chịu vô cùng.
Tống Ngọc nhắm mắt lại, ngón tay cứng đờ. Cậu nghĩ mãi mà vẫn không hiểu.
Năm lớp 12, cậu đã chứng kiến Hạ Thường vì muốn đuổi kịp mình mà ngày nào cũng thức đến hai giờ sáng để học. Chỉ trong vòng một năm, từ mức không đủ điểm vào đại học cuối cùng cũng vươn tới mức đủ điểm để vào trường đại học hạng trung bình.
Để có thể học cùng nơi với mình, Hạ Thường đã đăng ký vào một trường gần Đại học A. Cậu vốn tưởng rằng mọi thứ sẽ dần tốt lên.
Rõ ràng khổ cực như vậy, họ đều đã vượt qua rồi... Tại sao lại chọn bỏ cuộc vào lúc này?
Tống Ngọc không hiểu nổi.
Dù cậu có hỏi thế nào thì Hạ Thường vẫn không chịu trả lời.
Trong lớp lục tục có người đến.
Tống Ngọc tắt màn hình điện thoại.
Cậu ngồi chỗ gần cửa lớp, cúi đầu ngẩn người, nhìn bước chân các sinh viên vội vã đi vào rồi bước về các phía khác nhau.
Ở cửa lại có một người bước vào, dưới ống quần dài màu đen là đôi chân thon dài thẳng tắp, có điều sau khi vào cửa lại không đi thẳng đến chỗ ngồi như những người khác mà lúc tới gần Tống Ngọc lại bước chậm lại, có vẻ như đang do dự điều gì đó.
Tống Ngọc không khỏi ngẩng đầu lên, lập tức nhận ra đối phương khi nhìn thấy mặt: Là cậu bạn hôm đó.
Khuôn mặt của Quý Miên thực sự rất dễ nhận ra, hơn nữa bên tai trái còn đeo một cái khuyên rất bắt mắt.
"Chào cậu." Người mở lời trước lại là Tống Ngọc: "Cậu là Lộ Chu phải không?"
Quý Miên sững người.
Tống Ngọc nở nụ cười nhẹ nhàng với cậu: "Tớ nghe Lâm Tái nói trong tiết toán cao cấp trước đó, cậu đã giúp giải thích với thầy chuyện tớ không đến báo danh."
Cậu ta nhớ tới điều gì lại nói thêm: "Lâm Tái là bạn cùng phòng với tớ, có mái tóc xoăn tự nhiên ấy." Tống Ngọc chỉ tay lên tóc mình: "Hẳn là cậu có ấn tượng nhỉ."
Quý Miên gật đầu.
"Cảm ơn cậu nhé." Tống Ngọc cười dịu dàng, nhưng ý cười trong mắt lại ẩn giấu vẻ u sầu khó phát hiện.
Tống Ngọc vốn đã có một khí chất rất đặc biệt, là phong thái thư hương cực hiếm gặp ở cả nam lẫn nữ, khi cười lên lại càng hút mắt, tựa như trên người chàng thư sinh có đóa hồng còn đọng sương mai bám vào.
Vành tai Quý Miên cực kỳ kính nghiệp mà đỏ lên tức thì.
Cậu tự làm mình bị sặc, ho khù khụ một tiếng, ngay sau đó bối rối đảo mắt nhìn quanh, nhìn trái nhìn phải chỉ là không dám nhìn thẳng vào Tống Ngọc.
"Mà, mà lại..." Cậu quay mặt đi chỗ khác: "Sao trong lớp hôm nay có nhiều người lạ mặt thế nhỉ, hình như không cùng ngành với bọn mình thì phải?"
"Ừm, hình như môn này vừa là môn bắt buộc của chúng ta vừa là môn tự chọn của viện Máy Tính, nên có một phần nhỏ sinh viên đến từ viện Máy Tính ấy."
Tên môn nghe cũng rất hoành tráng, Phát triển Hệ thống Quản lý Doanh nghiệp, nội dung môn cũng khó, liên quan đến một chút kiến thức front-end của webpage, cần phải có kiến thức cơ sở về lập trình.
Thực ra môn này được sắp xếp rất không hợp lý, đa số sinh viên năm nhất đều chưa từng học phát triển chương trình một cách có hệ thống, giờ bắt họ trực tiếp làm một hệ thống quả thực là gây khó dễ cho người ta.
Hơn nữa nội dung môn này cũng chẳng mấy phù hợp với ngành kinh tế, từng bị rất nhiều sinh viên các khóa trước than phiền. Năm nhất thường sẽ học một số môn cơ sở chung, cho dù có liên quan đến chuyên ngành thì hầu hết cũng tiến hành tuần tự, chỉ có mỗi môn này là bất thường một cách biến thái.
Chẳng qua khả năng tự học của sinh viên Đại học A tốt, hơn nữa các thầy cô cũng khá nương tay nên điểm hết môn mới không thấp lắm.
Hôm nay là tiết học đầu tiên của môn này.
Đúng lúc này, bả vai Quý Miên đột nhiên bị ai đó vỗ một cái.
Cậu quay đầu lại. Người vỗ vai cậu là một bạn nam khá cao, tóc ngắn được uốn nhuộm, ăn mặc rất sành điệu.
"Bạn Lộ, còn nhớ tôi không?" Người nọ cong môi cười.
Tuy ngoại hình người này không bằng Quý Miên với Tạ Hành nhưng cũng thuộc hàng đẹp trai, cộng thêm dáng cao lại biết cách ăn mặc nên nhìn chung khá ổn.
Quý Miên nhớ lại một hồi, cảm thấy người này khá quen mặt nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra tên gì.
Cậu rất giỏi nhớ tên với mặt người khác, giờ không nhớ ra được thì chỉ có một lý do: Cậu không quen người này.
"Buổi tối tôi hay đến sân số 2 chơi bóng rổ ấy." Ý cười của người nọ hơi nhạt đi, nhắc nhở một câu.
Lần này Quý Miên nhớ ra rồi. "Là cậu à, hình như tôi nhớ rồi."
Cậu có gặp người này mấy lần, nhưng bọn họ chưa từng nói chuyện với nhau, cũng chưa từng chơi bóng với nhau, chỉ thỉnh thoảng gặp ở sân bóng thôi.
Hình như nhớ rồi...
Khóe miệng người nọ hơi mím xuống, ánh mắt đánh giá Quý Miên từ trên xuống dưới mang theo sự xâm lược khiến người ta khó chịu.
Gã nói: "Tôi là Hàn Ký, bên viện Máy Tính."
"Khi nào hẹn nhau chơi trận bóng nhé?"
"Được thôi." Quý Miên sảng khoái đồng ý.
Hàn Ký nhếch khóe môi, đang định nói thêm gì nữa thì lại có người đi ngang qua bên cạnh, lạnh lùng buông một câu hờ hững: "Chào buổi sáng."
Giọng nói này vang ngay bên cạnh Hàn Ký, nhưng lại không phải nói với gã.
Hàn Ký quay đầu lại nhìn, phát hiện người nói chuyện là một người còn cao hơn cả mình, người nọ để đầu đinh, góc nghiêng có thể nói là hoàn mỹ không chê vào đâu được.
"Chào buổi sáng." Quý Miên quay đầu đáp lại.
Tạ Hành đi phăm phăm, cũng chỉ có lúc đi ngang qua Quý Miên là bước chậm lại, sau khi nhận được lời đáp cũng chẳng hề quay đầu mà đi thẳng lên tìm chỗ ngồi.
Hàn Ký híp mắt lại.
Người này ngạo mạn thật.
Tạ Hành tìm được chỗ ngồi xuống, sau đó lấy laptop dùng cho việc học từ ba lô ra. Bóng hắn phản chiếu trên màn hình đen tuyền của máy tính.
Ngón tay gõ hờ lên mấy phím rồi mới ấn nút nguồn.
Trong lúc chờ máy tính khởi động, Tạ Hành cụp mắt xuống, thấy hai miếng băng cá nhân dán trên khuỷu tay mình — đều là của Quý Miên.
Tầm mắt hắn chuyển đến thiếu niên đang nói chuyện với Tống Ngọc ở chỗ cửa, nhớ đến biểu cảm lúc Quý Miên đỏ mặt khen Tống Ngọc xinh đẹp, hắn lập tức hiểu ra: Ồ, hóa ra người cậu ấy nói muốn theo đuổi hôm đó là người này.
【Điểm si tình tăng 40, người đóng góp: Tạ Hành.】
Ngay giây sau, Tạ Hành bất ngờ đối diện với ánh mắt thình lình nhìn sang của Quý Miên.
Trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, trong lòng hai người đều cảm thấy khó hiểu.
Màn hình laptop của Tạ Hành sáng lên, thời gian hiển thị trên hình nền màn hình khóa là 7 giờ 56 phút.
Sắp vào học rồi.
Quý Miên quay đầu lại nói gì đó với Tống Ngọc, sau đó xoay người đi về phía bên kia của giảng đường, cách Tạ Hành khá xa.
Nhưng mới hôm qua Quý Miên vẫn còn chủ động ngồi cùng Tạ Hành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]