Edit: Lune
Lục Khả hí hửng đi mua cá đù vàng.
Nửa tiếng sau xách về một đống cá, có cá nướng, cá rán, cá hấp. Quý Miên cực kỳ nghi ngờ anh đã mua hết cá đù vàng ở gần đây về rồi.
"Tần Diễm đâu?" Lục Khả nhìn quanh phòng bệnh.
Lúc anh đi ra, người kia còn đứng ở cửa phòng bệnh mà.
Quý Miên nói: "Tôi bảo cậu ấy về rồi."
Lục Khả khựng lại, trái tim thoáng cái bay lên, còn lải nhải bên tai Quý Miên: "Đại thiếu gia không cần Tần Diễm, giữ một người không quan trọng như tôi lại làm gì?"
... Không phải không quan trọng. Quý Miên nghĩ vậy nhưng không đáp, chỉ chậm rãi nhặt xương, lọc thịt.
Cá đù vàng rất rẻ, mười tệ rán được mấy con, mấy cái xương to cũng không khó nhặt.
Cậu tập trung nhặt xương bốn con cá dài bằng bàn tay.
Tuân theo nguyên tắc không lãng phí, Lục Khả đã cố gắng ăn hết phần cá còn lại, sau khi ăn xong, cả miệng đều nồng mùi cá.
Cá đù vàng... là loại cá ngon nhất anh từng ăn trong đời.
Quý Miên bắt đầu cố gắng ăn cơm, uống thuốc.
Không biết là do ăn uống hay thuốc có tác dụng mà trong mộtnnăm sau đó, sức khỏe cậu dần có dấu hiệu khả quan hơn, còn tăng cân nhẹ, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.
Trong khoảng thời gian cân nặng của cậu đạt mức cao nhất, Lục Khả thường bật cười một cách khó hiểu.
Cho đến mùa đông năm thứ hai, vào một đêm khuya, Quý Miên ho một tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-luon-nhan-duoc-kich-ban-si-tinh/3628100/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.