Edit: Lune
Sau một hồi lâu, một đám mây dày kéo đến che khuất mặt trăng.
Bóng tối luôn làm cho thính giác của con người trở nên nhạy bén hơn.
Tối nay không có gió, nhưng ở gần chỗ Lục Khả dường như lại vang lên tiếng sột soạt nhẹ nhàng như tiếng bước chân ai giẫm trên bãi cỏ.
"Ai đó?"
Tiếng bước chân kia lập tức dừng lại.
Khi mây tản ra, ánh trăng bạc lại lần nữa chiếu sáng mặt đất, một thiếu niên cao gầy xuất hiện ở giữa mấy bóng cây trước mặt Lục Khả.
Thấy rõ mặt thiếu niên, Lục Khả có hơi bất ngờ.
"Nghe thấy rồi à?" Anh hỏi.
Hứa Tri Hạ lạnh lùng nhìn anh, không nói gì.
Lục Khả nhướng mày: "Cảm giác thế nào?"
Hứa Tri Hạ trả lời: "Chẳng cảm thấy thế nào cả, tôi quen rồi."
"Tôi biết anh tôi là người thế nào từ lâu rồi." Chẳng rõ Hứa Tri Hạ nghĩ tới điều gì mà cụp mắt xuống, hàng mi dài che khuất cảm xúc bên trong: "Chẳng qua gần đây tôi tưởng anh ta đổi tính rồi cơ. Hóa ra chỉ là ảo giác."
Lục Khả nhìn vẻ mặt lạnh lùng của thiếu niên, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, nói: "Người đưa cậu ta đến phòng tôi đêm đó là cậu phải không?"
Hứa Tri Hạ không xác nhận cũng không phủ nhận, nhưng Lục Khả đã có được câu trả lời từ sự im lặng của cậu ta rồi.
Lông mày của Lục Khả nhíu lại.
"Chuyện nhà các cậu, tôi không muốn nhiều lời. Nhưng..." Nói tới đây, Lục Khả bỗng im bặt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-luon-nhan-duoc-kich-ban-si-tinh/3618321/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.