Vào tối mùng một Tết, cuối cùng ba mẹ Thẩm cũng đã đến.
Thấy cô, mẹ Thẩm chào hỏi như một người lớn tuổi thân quen: “Kiều Kiều, lâu không gặp, cháu đã xinh đẹp như thế rồi.”
“Dạ thưa dì Thẩm.” Có vẻ Vân Kiều dè dặt hơn một chút, lời đáp và hành động đều rất phải phép.
Đối với Vân Kiều, mẹ Thẩm không xa lạ mấy, vài năm trước thi thoảng cô đã gặp mấy lần, chẳng qua không thân thiết lắm, khi đó cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày thế này.
Ở nhà, quả thực mẹ Thẩm giống một người dì hàng xóm gần gũi: “Chúng ta không cần chào hỏi xã giao đâu, đều là người một nhà với nhau mà. Thật ra dì đã biết cháu lâu rồi, mẹ cháu là bạn dì, vài năm nay vẫn luôn giữ liên lạc.”
Trước đây Tần Ngọc Sương đã nhờ bà ấy hỏi thăm tình hình của con gái, vì không muốn quấy rầy cuộc sống hiện giờ của Vân Kiều, mẹ Thẩm chưa từng lộ mặt.
Nhưng nay đã khác trước, Vân Kiều sắp trở thành một phần của nhà họ Thẩm. Bà ấy muốn Vân Kiều hiểu rõ, nhà họ Thẩm không xa lạ gì với sự tồn tại của Vân Kiều, bao gồm cả những việc đã từng xảy ra với nhà họ Vân và Vân Kiều, bọn họ cũng biết hết.
Con trai thích, họ cũng không bận tâm.
Đây cũng là ý của Thẩm Trạm.
Vài ngày trước Thẩm Trạm đã tới gặp bà ấy, nhờ bà ấy để ý đến tâm lý nhạy cảm của con dâu tương lai. Dù sao trước đây chuyện giữa nhà họ Vân và nhà họ Văn đã gây náo loạn khắp Ninh Thành một thời gian, Vân Kiều sẽ quan tâm đến thái độ của nhà họ Thẩm hơn.
“Nghĩ lại thì đúng là có duyên, quả thực cháu có duyên với nhà họ Thẩm chúng ta đấy.” Mẹ Thẩm nắm tay cô, hơi ấm truyền vào lòng bàn tay.
Vân Kiều không biết hết mọi chuyện nhưng vẫn từng nghe nói về mối quan hệ giữa hai bà mẹ: “Cháu biết chuyện này, mẹ cháu đã từng nói với cháu ạ.”
Mẹ Thẩm giống trong ấn tượng của cô, là người dễ gần. Còn ba Thẩm kiệm lời, khi gặp con trai lại nghiêm mặt, thoạt trông cực kỳ nghiêm khắc.
“Cười lên nào, dọa con dâu sợ thì phải làm sao?” Mẹ Thẩm cười đẩy lưng chồng. Ba Thẩm nở nụ cười, hai bên khóe miệng cong lên, nét mặt có vẻ cứng đờ.
Còn không bằng không cười.
“Đừng để ý, ba thằng bé là vậy đấy, bình thường nghiêm túc đã quen, không nhắm vào cháu đâu.” Mẹ Thẩm lo con dâu sợ nên giải thích.
Bà ấy nhìn chồng mình, vỗ nhẹ vào vai ông ấy nhắc nhở: “Lấy đồ ra đi.”
Ba Thẩm lấy một chiếc hộp hình chữ nhật từ túi áo khoác ra, đưa tới trước mặt cô.
Vân Kiều khó hiểu.
Mẹ Thẩm thấy cô ngại nhận, bèn cầm lấy rồi nhét vào tay Vân Kiều: “Cháu nhận nhé, đây là quà gặp mặt của chúng ta tặng cháu.”
Cũng tương đương với lễ gặp mặt, thể hiện tấm lòng của người lớn với lớp trẻ.
Không ai dạy cô trong tình hình này có được nhận những thứ mà người lớn đưa không, cô cũng không biết bên trong là gì, cô không đủ can đảm mở ra trước mặt người lớn, sờ hơi dày. Thẩm Trạm nắm vai cô: “Cảm ơn ba mẹ.”
Thẩm Trạm vừa giải vây xong, bầu không khí đã trở nên thoải mái, cô nói lời cảm ơn theo: “Cảm ơn chú dì.”
Sau khi lên phòng, Vân Kiều mới mở hộp ra, bên trong để hai phong bao lì xì ánh vàng rực rỡ.
“Hóa ra là…”
Bên trong một phong bao lì xì đựng tiền, một phong bao lì xì có thẻ. Không cần nghĩ cũng biết, tất nhiên giá trị món đồ mà chính tay ba Thẩm đưa không hề thấp.
“Đúng lúc quá, em hãy bỏ thêm vào kho bạc bé nhỏ của em đi.”
“Nhưng nhiều lắm.” Vân Kiều hơi lo.
Tặng quà trong dịp Tết để thể hiện tấm lòng, nhưng từng này thì quá nhiều, nếu lúc ấy cô biết, chắc chắn sẽ xấu hổ không nhận.
“Em từng thấy ai xấu hổ khi nhận bao lì xì từ ba mẹ chưa?”
“Hửm?”
“Xem như phí hối lộ sửa lời của em nhé?”
Không biết có hối lộ thành công không, nhưng xưng hô được thay đổi cứ luẩn quẩn trong đầu cô suốt cả buổi tối.
“Chú Thẩm trông khá nghiêm khắc, tại sao anh lại hoạt bát như vậy?” Nhận xét anh hoạt bát đã là cách nói khéo không thể khéo hơn, Vân Kiều rất tò mò.
Không nhắc đến mẹ Thẩm vì mẹ Thẩm luôn tạo cho người ta ấn tượng là người đoan trang, rộng lượng. Kể cả hôm nay bà ấy lấy vị trí như thế để tiếp xúc nhiều hơn, cô cũng chỉ cảm nhận được vẻ trầm tĩnh của một người trung niên từ mẹ Thẩm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng hai ba con nhà họ Thẩm lại mang hai tính cách trái ngược nhau.
“Em đừng nhìn mẹ anh như bây giờ, năm đó khi theo đuổi ba anh, bà ấy dở nhiều chiêu trò lắm.” Và cuối cùng bà ấy đã thuận lợi hái được bông hoa lạnh lùng kia.
“Nếu dì Thẩm giỏi như vậy, tại sao lúc trước EQ của anh thấp thế?”
“… Có lẽ do di truyền từ ba anh.”
Nhớ ngày ấy khi mang thai, mẹ Thẩm còn hy vọng sau này con mình sẽ trở thành một người ôn hòa và chững chạc, bổ khuyết cho tính cách của hai vợ chồng. Nhưng đáng tiếc thay, con trai Thẩm Trạm đã thừa hưởng những đặc điểm mạnh nhất của mỗi người họ, rồi trở thành người thế này trong môi trường như vậy.
Ngày đầu tiên về nhà, Vân Kiều và Thẩm Trạm đã phát hiện ra nhiều bí mật và chuyện trong quá khứ chưa được biết tới.
Nghe theo lời thuyết phục của anh, cô yên tâm thoải mái nhận quà gặp mặt của người lớn tặng, hoàn toàn bị Thẩm Trạm dẫn dắt lệch hướng.
Cô gọi một tiếng “ba” theo Thẩm Trạm, thật kỳ diệu khi thấy vẻ ngơ ngác trên khuôn mặt nghiêm túc của ba Thẩm.
Vân Kiều lo lắng, mãi đến khi ba Thẩm lẳng lặng lấy một phong bao lì xì đỏ từ trong túi ra: “Gọi một tiếng, cho một cái.”
Vân Kiều lập tức xấu hổ.
Tất nhiên cô ngại ngùng không dám gọi lần nữa, nhưng Thẩm Trạm không quan tâm tới thể diện, mở miệng: “Ba, ba ới, ba ruột ơi.”
Ba Thẩm lại cho tay vào túi áo khoác, ngay lúc hai người tưởng Thẩm Trạm sẽ được nhận bao lì xì, ba Thẩm nghiêm túc đẩy đồ bên trong túi vào sâu hơn: “Không cho con đâu.”
Thẩm Trạm: “…”
Chắc anh là con lượm rồi.
-
Vào ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ Tết, Thẩm Trạm đã đăng giấy đăng ký kết hôn của mình lên vòng bạn bè, ai nấy cũng tưởng chỉ là ảnh photoshop nên trêu đùa.
Mấy ngày sau Thẩm Trạm và Vân Kiều trở về Cảnh Thành, Cảnh Hành ngốc nghếch chạy đến nhà người ta xem kịch vui: “Em Kiều, để anh kể cho em nghe, anh thấy anh Thẩm cập nhật vòng bạn bè, có hai cuốn sổ đỏ đấy.”
Một ly trà nóng được đặt trước mặt Cảnh Hành, Vân Kiều buông tay ngẩng đầu, cười khẽ: “Còn chưa kịp báo với mọi người, vài ngày trước em và anh ấy đã lãnh giấy đăng ký kết hôn rồi.”
“Lãnh lãnh lãnh giấy?” Tay sắp đụng vào ly trà đột nhiên rút về, Cảnh Hành kinh ngạc trừng lớn mắt: “Cho nên giấy đăng ký kết hôn anh Thẩm đăng lên vòng bạn bè là thật?”
Cậu không nghe nhầm chứ?
Là ý trên mặt chữ á?
“Chẳng lẽ còn là giả sao?” Vân Kiều chớp chớp mắt, vẻ mặt nghi hoặc.
Trong một năm qua số lần người nào đó thể hiện tình yêu quá nhiều, nhiều tới mức khiến người khác nghi ngờ là giả.
Tất nhiên họ không hề có ác ý nào.
“Không không không.” Cảnh Hành cầm ly trà lên uống một hơi, sau đó nhanh chóng đổi lời: “Em Kiều, không, chào chị dâu.”
Mối quan hệ giữa mọi người thay đổi đột ngột, Vân Kiều cong mắt lên khi nghe thấy xưng hô của cậu. Tự nhiên cô có cảm giác thăng cấp, thú vị phết.
Cảnh Hành xoay cổ tay, ngẩng đầu nhìn quanh: “Anh Trạm đâu rồi?”
“Hình như anh ấy có việc chưa làm xong, để tôi đi xem.” Vân Kiều đặt trà xuống.
Trước khi Cảnh Hành tới, Thẩm Trạm đã nhận chuyển phát nhanh rồi lên lầu, cũng không biết làm gì, qua hồi lâu nhưng anh vẫn chưa xuống. Cũng may khách là Cảnh Hành, không cần quá khách sáo.
Vừa hay đĩa trái cây của dì Triệu được mang lên thì Vân Kiều mới lên lầu.
Cô không thấy ai trong phòng làm việc, phòng eSport đóng cửa, cửa phòng ngủ chính khép hờ.
Người nọ đang đứng loay hoay làm gì đó ở đầu giường, cô tới gần mới thấy hai cuốn sổ đỏ mà Thẩm Trạm đã lấy đi đang nằm bên cạnh.
“Anh đang làm gì thế?”
“Lưu giữ giấy đăng ký kết hôn.”
“Lưu giữ… giấy đăng ký?” Vân Kiều hoài nghi.
Cô tận mắt chứng kiến Thẩm Trạm lấy hai giấy đăng ký kết hôn và cho chúng vào khung kính, ngón tay anh quay mã số trên viền. Sau khi chắc chắn không mở được nữa, anh mới hài lòng đặt nó trên đầu giường.
Vân Kiều cầm khung kính lên lật trái lật phải, cô cứ cảm thấy có gì không đúng: “Bây giờ khung ảnh cao cấp như vậy ư, còn tích hợp cả khóa mật mã?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Nghĩ gì thế, chính anh đã tốn tiền tìm người chế tạo loại đặc biệt này đấy.” Anh tỏ vẻ “Em không hiểu đâu”.
“Anh cứ để đó thôi, khóa nó làm gì? Phòng trộm à?”
Chẳng lẽ còn có ai lẻn vào phòng ngủ lấy trộm giấy đăng ký kết hôn của họ?
“Ha ha.” Thẩm Trạm cúi đầu, gương mặt điển trai bất chợt phóng đại trong mắt Vân Kiều: “Không, dùng để phòng em đó.”
Vân Kiều: ?
“Ai biết được khi nào em lấy lại ký ức hay mất trí nhớ tiếp? Lỡ một ngày nào đó em không nhớ gì, tìm anh làm loạn thì sao?” Nên anh dứt khoát đặt giấy đăng ký kết hôn ở đầu giường để cô từ từ xem, nhìn cho kỹ, nhìn cho rõ.
“Em có thể làm gì anh được?”
“Ví dụ như một buổi sáng nào đó em thức dậy, phát hiện một người xa lạ nằm bên cạnh, không chừng anh sẽ bị đá xuống giường mất.” Anh chưa bao giờ nghi ngờ sức mạnh của Vân Kiều.
“Anh không tự tin vào bản thân như vậy?” Dường như lời này nói có sách mách có chứng, Vân Kiều dở khóc dở cười: “Chắc em sẽ không đến nỗi đạp một ông chồng đẹp trai như vậy xuống giường hay đuổi ra ngoài đâu nhỉ?”
“Em khen anh đẹp trai?” Trong một giây, anh đã nắm được trọng điểm.
“Hả?” Cô không hiểu tại sao của anh lại chuyển chủ đề nhanh như thế.
Người đàn ông cười rạng rỡ, xoa tóc cô: “Vân Tiểu Kiều, bây giờ anh tin đầu óc em thật sự tốt rồi.”
Rốt cuộc khiếu thẩm mỹ đã khôi phục bình thường.
Vân Kiều nhận ra người này vẫn để bụng những gì cô phủ nhận trước đó.
Thật ra trước đây cô lắc đầu không phải không đồng ý, mà chỉ vì không phản ứng kịp thôi.
Thẩm Trạm đứng loay hoay ở đó với ổ khóa mật mã của mình, cực kỳ yêu thích khung ảnh trong suốt được thiết kế riêng.
Vân Kiều đẩy tay anh, nhắc nhở lần nữa: “Cảnh Hành còn ở dưới lầu đấy.”
“Để cậu ta chờ.” Thẩm Trạm xua tay.
Cảnh Hành không tin bức ảnh mà anh tự chụp đăng lên vòng bạn bè, chạy tới muốn xem anh bị giễu cợt, sao anh có thể không biết âm mưu nhỏ này chứ?
Qua mấy phút sau, Thẩm Trạm mới thản nhiên xuống lầu, thái độ vô cùng hớn hở.
Cảnh Hành nuốt hết lời trêu chọc của mình.
“Sao? Tôi đã nói mà cậu không tin, cứ cần phải tự đi kiểm chứng để tìm khổ à?”
“Do em nghĩ em Kiều mới hai mươi mốt tuổi, vẫn còn là sinh viên mà…” Chó độc thân Cảnh Hành vẫn cảm thấy kết hôn là một chuyện xa vời.
Thẩm Trạm tặc lưỡi.
Lời này cứ như nói anh đã làm chuyện gì cầm thú bất hợp pháp, không hợp lẽ thường.
“Buồn cười, cậu không biết quy định về Luật hôn nhân sao?” Thẩm Trạm cao giọng: “Người yêu hẹn hò, tình cảm sâu đậm, đã tới tuổi kết hôn hợp pháp thì lấy giấy đăng ký kết hôn thôi, có sao đâu?”
Hiện giờ hai cuốn sổ đỏ kia còn được khóa trong khung ảnh bằng kính trên tủ đầu giường đấy.
Gần đây người đàn ông mang danh “đã kết hôn” rêu rao khắp nơi, nếu không vì lo Vân Kiều đang còn đi học, có lẽ bây giờ anh đang vội vã viết thiệp mời đám cưới.
Khi học kỳ đến gần, Vân Kiều đích thân xuống bếp nấu cơm. Chỉ trong vài phút, bữa tối đó lại xuất hiện trên vòng bạn bè của Thẩm Trạm: [Đi làm vất vả, bà xã tự nấu đồ ăn.]
Cảnh Hành: Trong thời buổi hiện nay, người trung niên và người già sẽ không đăng kiểu bài viết như vậy lên vòng bạn bè nữa đâu.
Dương Minh Khải: Mới vừa nấu cơm cho bà xã anh xong.
SZ trả lời Dương Minh Khải: Hẹn anh hôm nào đến dạy em nhé.
SZ trả lời YSN: Phiền anh chuyển lời, đây là bữa ăn tình yêu do bà xã tôi đặc biệt làm cho tôi.
Thẩm Trạm đã từng phóng khoáng, ngang ngược, thích tự do hoàn toàn không cần hình tượng. Nhưng nhìn lại hai năm qua, phần lớn thời gian anh chỉ dành cho cuộc sống tình yêu hằng ngày, mọi người đã tặng anh một biệt danh mới: Tên điên cuồng khoe vợ.
Về biệt danh này, bản thân Thẩm Trạm có phần tự hào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]