Thời gian hẹn với bên lớp Taekwondo là vào buổi chiều cùng ngày, họ phải đi gặp người quen cũ. Thẩm Trạm không để ý hình tượng mấy, còn Vân Kiều lại rơi vào tình thế khó xử khi chọn quần áo.
Không cần phải trang điểm cẩn thận, nhưng những cô gái yêu cái đẹp sẽ luôn chú ý tới việc ăn mặc.
Trong căn hộ, đa số để toàn quần áo cũ trước kia, khó khăn lắm Vân Kiều mới tìm ra một chiếc váy trang nhã phù hợp với khiếu thẩm mỹ hiện tại của mình, nhưng cô mặc được một nửa thì bị kẹt khóa.
Cô không nhìn thấy khóa kéo sau lưng, đành nhờ Thẩm Trạm giúp đỡ.
“Được rồi, để anh xem.” Thẩm Trạm khom lưng cúi đầu nghiên cứu, ban đầu suy nghĩ hai người rất đơn thuần, chỉ muốn giải quyết vấn đề.
Nhưng khóa kéo bị kẹt chặt, Thẩm Trạm vô tình ngẩng đầu, đỉnh đầu cọ vào lưng Vân Kiều, một cảm giác không tên nhanh chóng truyền từ dưới lên trên rồi lan khắp toàn thân cô.
Một bàn tay to lớn đặt ở eo cô, hai tay buông thõng bên người Vân Kiều đột nhiên nắm chặt váy, một màu đỏ lan nhanh khắp mặt, kéo dài đến tận mang tai cô.
“Vẫn, vẫn chưa được à?” Váy ôm sát người, cô có thể cảm nhận được cánh tay đang đụng chạm từng chút một ở eo cô, môi khẽ run lên, tim đập lệch nửa nhịp.
Cô muốn quay đầu xem một chút, đã bị Thẩm Trạm đè lại: “Em đừng lộn xộn, sao khóa váy bị thế này?”
Bầu không khí im lặng vài giây, một lát sau, Vân Kiều bỗng kêu lên: “Thẩm Trạm.”
“Sao em?” Anh đang bận rộn làm việc, trả lời ngắn gọn.
Vân Kiều nắm chặt gấu váy: “Có phải anh không được không?” Đến một chiếc khóa váy xử lý cũng không xong.
Thẩm Trạm: “…”
Nếu không phải tình hình không thích hợp, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức để làm Vân Kiều ngậm miệng.
Cuối cùng khóa váy đã được kéo xuống trơn tru, vải váy được chia thành hai bên trái phải, tấm lưng mịn màng xinh đẹp của cô gái hiện ra hình chữ V, kéo dài đến phần eo.
Thẩm Trạm vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ, bầu không khí yên lặng một lát, Vân Kiều lên tiếng: “Thẩm Trạm, em muốn mặc váy này.”
Thẩm Trạm: “…”
Anh càng hăng hái kéo mạnh khóa váy lên hơn, lần này thuận lợi khép lại, phía sau lưng được che kín.
Chuyện vừa rồi dường như chỉ là một việc nhỏ, Thẩm Trạm vươn tay khoác vai cô: “Đi thôi, nếu đến trễ, người bị nhắc vẫn sẽ là anh.”
“Tính cách huấn luyện viên Lôi rất tốt.” Vân Kiều cãi.
“Đối với em thôi.” Thẩm Trạm tặc lưỡi.
Năm đó phòng tập Taekwondo nam nhiều hơn nữ, khó có thể gặp được một cô gái chịu khổ không than đau như Vân Kiều, dĩ nhiên huấn luyện viên Lôi rất thích cô.
Tầm nửa tiếng sau, hai người đến nơi.
Vài năm trôi qua, phòng tập Taekwondo vẫn như cũ, học viên đã thay đổi thành một loạt gương mặt mới. Một đàn anh từng theo huấn luyện viên Lôi đã ở lại phòng tập để dạy, thoạt nhìn suýt đã không nhận ra họ.
“Vân Kiều, Thẩm Trạm.” Đàn anh sực nhớ ra, thấy hai người đang nắm tay: “Hai người đang ở bên nhau à?”
Hai người theo vào phòng nghỉ, phòng tập đang được sửa chữa từ trong ra ngoài để bắt kịp xu hướng hiện giờ.
“Ngồi đi.”
Đàn anh bưng hai ly nước lọc tới: “Chỉ có nước, hai người uống tạm nhé.”
Thẩm Trạm thuận miệng cảm thán: “Huấn luyện viên vẫn luôn keo kiệt như vậy…” Giống lúc trước, khi thi đấu cứ nhất quyết phải dẫn họ tới nhà mình ở hai tối.
Thẩm Trạm bưng ly nước lên, đặt ngón tay lên thành ly thử nhiệt độ rồi đưa cho Vân Kiều. Đàn anh thấy hai người tương tác tự nhiên, cực kỳ kinh ngạc: “Hai người ở bên nhau thật? Bắt đầu từ khi nào?”
“Năm ngoái.” Anh không cần nghĩ ngợi đáp.
Đàn anh gật đầu: “Vậy tốt rồi, nếu không anh còn tưởng cậu có ý đồ quấy phá đàn em từ trước.”
Thẩm Trạm nhướn mày: “Em là loại người này sao?”
Đàn anh nhe răng cười: Thoạt nhìn rất giống.
Đàn anh ngồi xuống đối diện, hóng hớt đảo mắt qua lại giữa hai người: “Anh nói này, dạo trước đàn em đối xử với cậu rất tốt, nếu không phải thấy tuổi Kiều Kiều còn quá nhỏ không dám nói đùa, thì không biết có bao nhiêu người chọc ghẹo đó.”
Thẩm Trạm nhếch môi: “Ý anh là, bọn em đã có tướng phu thê từ nhỏ?”
Đàn anh nghẹn họng: “Cậu đúng là không biết xấu hổ.”
Vân Kiều âm thầm duỗi tay nhéo eo anh, nhắc nhở anh nói chuyện giữ ý tứ chút.
Thẩm Trạm yên lặng đặt ly giấy xuống, vòng ra sau lưng giữ chặt cô, nắm chặt hai bàn tay nhỏ bé, chẳng những anh không ngại ngùng mà còn nhoẻn miệng cười.
So với bạn bè đồng trang lứa, Vân Kiều khiến người ta cảm thấy cô chín chắn hơn, tâm lý còn vững vàng hơn một số người trưởng thành, khi tiếp xúc rất dễ quên tuổi thật của cô.
Mọi người ở phòng huấn luyện trong thời gian gần như nhau, nhưng lại cảm thấy khí chất hai người khác hẳn nhau khi họ đứng chung.
Khi đó Thẩm Trạm cực kỳ nghịch ngợm, thường xuyên có vết thương hết chỗ này đến chỗ kia trên người, chưa đến mức nhập viện nhưng nhìn rất chướng mắt. Mọi người thấy Vân Kiều dự trữ ngày càng nhiều đồ băng vết thương, chuẩn bị trở thành bác sĩ chuyên dụng của Thẩm Trạm.
Năm ấy Vân Kiều mới mười ba, mười bốn tuổi, Thẩm Trạm tự xưng là anh trai trêu chọc cô cả ngày, mọi người cũng nghĩ như vậy, nào ngờ mấy năm trôi qua, hai người đã thật sự bên nhau.
Huấn luyện viên Lôi gặp một số rắc rối nên trì hoãn thời gian, ông ấy đến muộn. Gặp lại học trò cũ, ông ấy vỗ mạnh lên vai Thẩm Trạm, suýt ấn anh xuống đất.
Thẩm Trạm cắn răng: “Huấn luyện viên Lôi, nếu hôm nay em bị thương, thầy phải trả tiền thuốc men đấy.”
Huấn luyện viên Lôi keo kiệt lập tức bỏ tay ra.
Nói gì cũng được chứ đừng liên quan đến lấy tiền.
Vân Kiều khép hai chân, khoanh hai tay, lễ phép chào hỏi thầy: “Chào huấn luyện viên Lôi.”
“A, được được được, vẫn là Kiều Kiều ngoan, không giống tên nhóc thối tha nào đó.” Huấn luyện viên Lôi mỉm cười khi thấy cô, yêu thích và ghét bỏ được phân rất rõ ràng.
Nguyên nhân ban đầu tới thăm huấn luyện viên Lôi là hy vọng Vân Kiều sẽ khôi phục trí nhớ thông qua tiếp xúc với người quen, nhưng giữa chừng lại xuất hiện ít chuyện ngoài ý muốn, kế hoạch chuẩn bị ban đầu vẫn không thay đổi, nên hôm nay họ mới đi một chuyến như vậy.
Buổi tối, bốn người ăn cơm, hàn huyên không ít chuyện cũ, Vân Kiều nghe từng chút một, có thể khép lại ký ức. Sau đó cô hơi mơ hồ, có lẽ thời gian đã qua lâu quá, mọi chuyện không còn rõ ràng.
Hai người tạm biệt huấn luyện viên và đàn anh, Vân Kiều vốn tưởng rằng sẽ về nhà, nhưng Thẩm Trạm nói muốn đi dạo bên ngoài một lát.
Ninh Thành là nơi họ sinh sống nhiều năm, đã lâu lắm rồi họ mới tản bộ với tâm trạng thoải mái như bây giờ, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Thẩm Trạm nắm vai cô: “Có nhớ ra gì không?”
Vân Kiều lắc đầu.
Trí nhớ không trọn vẹn khiến trong lòng cô luôn tồn tại một khoảng trống, khi gặp người và hoàn cảnh quen thuộc, rõ ràng cô biết hết nhưng lại không nhớ rõ chi tiết.
Thẩm Trạm trấn an: “Không vội, chúng ta cứ từ từ.”
Vân Kiều nắm tay anh, nhìn quanh rồi chỉ một tiệm trà sữa: “Em muốn uống trà sữa.”
“Mua.” Thẩm Trạm chiều theo mọi yêu cầu của cô.
Thời gian này trong tiệm không có nhiều người, hai ly nước được làm rất nhanh, Vân Kiều cầm ly có nhiệt độ bình thường, ngậm ống hút uống một ngụm: “Ngọt quá.”
Ly trà sữa này để nhiều đường, Vân Kiều nhíu mày đẩy nó ra: “Cho anh uống.”
Thẩm Trạm thản nhiên nhận, cũng không chê cô đã uống rồi, anh dùng chung một ống hút, nhai mấy viên trân châu trong miệng: “Ngọt thật.”
Vân Kiều bình thản đổi lấy ly trà bưởi mật ong của anh, độ ngọt của ly này hợp khẩu vị của cô, nhưng có thêm đá nên Thẩm Trạm chỉ cho phép cô uống một nửa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vân Kiều chưa đã thèm, trông ngóng nhìn ly nước đá bị cướp đi, vẻ mặt như bị ai đó bắt nạt.
Thẩm Trạm bị chọc cười: “Nhìn anh cũng vô dụng, em không nhớ kỳ kinh nguyệt của mình à?”
“Vẫn chưa tới mà.”
“Chuẩn bị trước.”
Người đàn ông thoạt trông không để ý chuyện vặt vãnh lại cực kỳ cẩn thận khi chăm sóc cô, Vân Kiều sửa lời: “Vậy chờ nó qua thì em muốn uống hai ly.”
“Đến lúc đó hẵng nói.” Thẩm Trạm phụ trách giải quyết nửa còn lại, ném ly không đi rồi dắt tay cô một lần nữa.
Cặp tình nhân trẻ tay trong tay bát phố, đến cả người qua đường cũng không khỏi ngoái đầu lại nhìn, lặng lẽ thảo luận hai người trông xứng đôi tới nhường nào, khiến người ta hâm mộ quá.
Vân Kiều quay đầu nhìn đăm đăm một nơi nào đó, Thẩm Trạm nghiêng đầu dò hỏi, cô mới dời mắt.
Cảm giác cứ sai sai nhưng cô lại không nói nên lời.
Đến một đoạn đường ít người qua lại, không biết nói tới việc gì, hai người đồng thời cười rộ.
Vân Kiều bám vào cổ anh, Thẩm Trạm khom lưng, nhẹ nhàng bế cô lên: “Vân Tiểu Kiều, em đúng là ngày càng biết làm nũng.”
Cô không phủ nhận, đôi mắt trong trẻo nhìn chằm chặp đằng sau, qua hồi lâu mới dời mắt, cô ôm Thẩm Trạm dựa vào vai anh.
.
Ở càng gần mới càng có cảm giác an toàn.
Cho đến khi hình bóng chồng lên nhau của hai người biến mất, một người đàn ông bọc kín trong áo khoác và mũ mới bước ra từ một góc khuất dưới bóng cây, ánh mắt tràn ngập ghen tị.
Văn Cảnh Tu không thể nhớ nổi cuộc sống của mình trước khi được nhận nuôi, chỉ biết quá khứ rất khổ cực. Anh ta từ bỏ mọi thứ để trở thành người có địa vị cao, số phận lại đẩy anh ta ngã xuống vực sâu một lần nữa.
Hiện tại anh ta như con chuột trong rãnh cống, trốn ở một góc tối ngước nhìn ánh sáng rực rỡ trên bầu trời, trơ mắt chứng kiến người con gái anh ta yêu trong vòng tay người khác.
Tiếng cười đùa khi yêu đương vẫn còn văng vẳng bên tai, nếu anh ta không nghe lời ba hủy hôn ước với nhà họ Vân, bây giờ Vân Kiều vẫn sẽ là cô gái chỉ chứa đựng một mình bóng hình anh ta trong mắt, trong lòng, thậm chí đã trở thành vợ sắp cưới của anh ta, còn Thẩm Trạm vĩnh viễn trở thành khách qua đường trong cuộc đời cô.
Hạnh phúc vốn nên thuộc về anh ta bị chính tay mình phá hủy, anh ta hận, ghen tị nhưng đáng tiếc hối hận không kịp nữa rồi.
Văn Cảnh Tu trốn trong một căn nhà cũ bình thường, khẩu trang được tháo xuống, lộ ra một khuôn mặt khiến ai thấy đều khó quên. Khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy oán hận, trẻ con nhìn thấy đều phải né xa.
Nhà họ Thẩm và nhà họ Văn hợp tác cắt đứt đường lui của anh ta, khiến anh ta không có cách nào trốn ra nước ngoài, còn náu mình ở Ninh Thành không khác gì đánh bạc, nhưng anh ta vẫn trở về đây, thậm chí không nhịn được mà theo dõi cuộc sống của Vân Kiều.
Người có một chút nhược điểm thì không thể không bị bắt thóp.
Khi Văn Cảnh Tu cố gắng hết sức che giấu hành tung, cảnh sát đã bí mật liên hệ với Vân Kiều và Thẩm Trạm nhờ hợp tác, bọn họ kiểm tra camera giám sát đã thấy người khả nghi, nhưng về sau Văn Cảnh Tu không xuất hiện gần Vân Kiều nữa.
“Văn Cảnh Tu ở Ninh Thành.” Khi biết được tin này, Vân Kiều còn hơi bất ngờ, hóa ra ngày đó trên phố không phải ảo giác, thật sự có một đôi mắt nhìn cô chằm chặp ở sau lưng.
Người yêu cũ trở thành cơn ác mộng mà cô trốn còn không kịp, Vân Kiều bình tĩnh lại, cố gắng hết sức giúp đỡ cảnh sát thu hẹp phạm vi điều tra, nhà họ Văn cũng cật lực phối hợp.
Trong thời đại thông tin internet phát triển, bất cứ chi tiết khả nghi nào cũng sẽ bị phát hiện, Văn Cảnh Tu hoàn toàn bị cô lập mất đi nơi ẩn nấp, cuối cùng đã bị bắt về quy án sau nhiều ngày cảnh sát điều tra, khám xét.
Hiệu suất làm việc của cảnh sát rất cao, ngay sau đó, họ cũng bắt đám người thôi miên bị ích lợi tiền tài dụ dỗ. Vật chứng, nhân chứng liên tiếp xuất hiện, Văn Cảnh Tu bị bắt, những việc xấu mà anh ta đã làm lần lượt bị vạch trần.
Sau khi được Thẩm Trạm đồng ý, Vân Kiều đến gặp Văn Cảnh Tu một mình.
Hai tay Văn Cảnh Tu bị còng số tám khóa lại, cô gái trước mặt đã khôi phục trí nhớ chỉ thờ ơ lạnh lùng nhìn anh ta, những dịu dàng trước kia biến mất rồi.
“Từ đầu anh đã lừa tôi.” Vân Kiều bỗng cất tiếng.
“Nhân lúc tôi bị tai nạn xe mất trí nhớ, anh lừa tôi.”
“Lúc nghiêm túc quen nhau, anh lừa tôi.”
“Thậm chí khi trước tôi hỏi anh có nhớ cô gái trong căn phòng tối không, anh cũng lừa tôi.”
Cô trách cứ từng điều, cuối cùng cô chợt ngước mắt chất vấn: “Tại sao?”
Dù mối quan hệ trước đó là thật hay giả, chí ít họ đã quen biết, ở bên nhau nhiều năm, kết quả lại phát hiện từ đầu đến cuối chỉ là một âm mưu.
Văn Cảnh Tu nhắm mắt dựa vào ghế, lập tức suy sụp không ít: “Không phải em đã biết về xuất thân của anh rồi à, còn hỏi làm gì nữa.”
Vì để trở thành Văn Cảnh Tu, anh ta học theo sở thích của Văn Ngạn Trạch, thậm chí khi Vân Kiều nhắc tới phòng tối, anh ta cũng dùng khả năng nói chuyện để thăm dò từ lời nói của cô, sau đó thuận theo thừa nhận.
Anh ta làm mọi thứ chỉ để biến thành Văn Cảnh Tu, nhưng kết quả hiện tại đã cho anh ta biết một sự thật: Những thứ là giả sẽ không bao giờ trở thành thật.
Văn Cảnh Tu vốn không muốn nhắc tới quá khứ, Vân Kiều không cạy miệng anh ta được, cũng không hề níu kéo, chỉ hỏi anh ta: “Vòng tay của tôi đâu?”
“Ném rồi, có lẽ ở trong bụi cỏ nào đó trên đảo hoặc có thể ở góc nào đó dưới biển.” Văn Cảnh Tu chẳng hề để ý, coi chúng nó như rác rưởi.
“Văn Cảnh Tu!” Một ngọn lửa bùng lên trong lòng Vân Kiều.
“Sao thế? Kiều Kiều chưa bao giờ giận lại nổi giận vì chuyện nhỏ như vậy ư?” Văn Cảnh Tu lạnh lùng nhếch môi.
“Tôi chỉ muốn lấy lại vật thuộc về tôi.”
“Hạng con gái nhanh thay lòng đổi dạ như cô sẽ để ý đến điều này hả?” Văn Cảnh Tu châm chọc mỉa mai: “Tôi dung túng cô như thế, không phải cô còn muốn rời khỏi tôi sao?”
“Anh thích tôi, vậy tôi nên nhẫn nhục chịu ấm ức vì sự nghiệp của anh, để cho anh vẫy tay thì tới, xua tay thì đi à?” Vân Kiều nắm chặt tay, tiếp tục lên án: “Tôi mặc kệ năm đó anh chân thành thế nào, nhưng nếu anh làm trái với đạo đức lựa chọn Lương Cảnh Ngọc, thì chắc chắn chúng ta đã kết thúc rồi.”
“Người làm sai chính là anh, tại sao lại muốn tôi tha thứ, tại sao lại chỉ trích lựa chọn của tôi?” Giọng điệu cô không gay gắt, như đang cực kỳ nghiêm túc yêu cầu đối phương cho mình một đáp án.
“Trước kia cô đâu như thế.” Văn Cảnh Tu khó tin, dường như không thể nào tiếp nhận được thái độ bây giờ của cô.
Vân Kiều mấp máy môi, nhướn mày: “Không, tôi vẫn luôn như vậy, là anh không biết rõ.”
Ban đầu, bọn họ tham lam sự ấm áp hài hòa ở bề ngoài, từ đầu đến cuối không đi sâu vào tâm tư, cho nên vẫn mãi không thể nhìn thấu bộ mặt thật của nhau.
Nghe cứ như đang chê cười, Văn Cảnh Tu chú ý tới sợi dây đỏ trên cổ cô.
Vân Kiều vô thức che ngọc Quan Âm lại, chợt nghe thấy người kia cười khẩy tự giễu: “Buồn cười nhỉ? Vì cô từng nói ngọc Quan Âm phù hộ cô bình an nên tôi đã giữ nó lại.”
Anh ta không mê tín, chỉ vì đó là thứ Vân Kiều mang theo bên người nên anh ta giữ món đồ nhỏ này, cuối cùng quanh đi quẩn lại vẫn được Vân Kiều nhặt về.
Anh ta không có tấm lòng từ bi, lại tặng phần dịu dàng và lương thiện hiếm có trên đời cho một người.
Vân Kiều cụp mắt, khẽ mím môi, nhưng không hề động lòng.
Rốt cuộc Văn Cảnh Tu đã thấy rõ vẻ xa cách và lạnh nhạt trong mắt cô: “Kiều Kiều, cô thật sự không có trái tim.”
-
Văn Cảnh Tu bị kết án tù, tình hình thay đổi ngay lập tức. Một khi bị gắn với bốn từ tội phạm tài chính, Văn Cảnh Tu từ hình mẫu lý tưởng trong mắt mọi người trở thành một tên tội phạm ai nấy cũng chửi mắng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bấy giờ, đoạn video quay lại khuôn mặt tiều tụy của Lương Cảnh Ngọc được “người qua đường” đăng lên mạng, sau nhiều lần chia sẻ, mọi người bắt đầu phân tích quá khứ yêu đương của hai người.
Một năm trôi qua đủ để khiến người ta quên mất “sự việc thang máy”, dù có người đăng lên, hướng gió cũng dần thay đổi thành ekip không chịu trách nhiệm và đổ hết tội lỗi lên đầu Lương Cảnh Ngọc, cô ta mới là người đau khổ thật sự.
Giới giải trí biến chuyển thay đổi trong nháy mắt, Vân Kiều tắt giao diện trang web, cất điện thoại vào trong túi.
Giây tiếp theo, cửa phòng riêng được gõ vang.
Vân Kiều quay đầu nhìn, thấy một người phụ nữ nhỏ bé mang giày cao gót bước tới, mũ được đẩy lên, lộ ra khuôn mặt trưởng thành quyến rũ của Lương Cảnh Ngọc.
Hôm nay người hẹn cô là Lương Cảnh Ngọc.
Từ cửa đến bàn vuông, Lương Cảnh Ngọc vẫn luôn đánh giá cô. Một năm không thấy, cô gái kia đã khác với tưởng tượng của cô.
Lương Cảnh Ngọc không khách sáo ngồi xuống đối diện cô, mở miệng đã chỉ trích: “Cô tàn nhẫn thật.”
Vân Kiều không hiểu lý do.
Lương Cảnh Ngọc thấy cô phản ứng như vậy, châm chọc: “Anh ta chạy trốn còn muốn đưa cô theo, còn cô nhẫn tâm tống anh ta vào tù.”
“Cô Lương, nếu cô chịu suy nghĩ, cô sẽ biết tôi không có bản lĩnh đưa người vào tù.” Đó là quyền của cảnh sát, còn cô chỉ là người bị hại, khi cảnh sát ghi chép lấy lời khai thì nói sự thật.
Lương Cảnh Ngọc sửng sốt một lát, sau đó nhận ra Vân Kiều đã lợi dụng sơ hở trong câu nói của cô ta, cô ta cũng nhìn ra sự bạc tình của cô: “Nếu nói tôi không oán hận anh ta thì là nói dối. Nhưng đổi thành tôi, tôi sẽ không chặn đường sống của người yêu cũ như cô, dù sao anh ta đã trao cho cô phần chân thành còn sót lại.”
Vân Kiều bình tĩnh lên tiếng: “Thì sao?”
“Thì sao? Vậy cô không hề áy náy thương hại à?” Phản ứng quá mức bình thản của cô làm xáo trộn mọi suy nghĩ của Lương Cảnh Ngọc.
“Lương Cảnh Ngọc, cô thấy mình lương thiện thì sẽ có cảm giác tuyệt vời hơn người?” Vân Kiều thẳng thừng đáp trả: “Hôm nay cô hẹn tôi tới đây chỉ để nói điều này? Với tư cách gì? Bạn gái cũ?”
“Tôi không tới đây để nghe cô kể khổ rồi tỏ ra đồng cảm hay nghe cô chỉ trích.” Ngón tay gõ nhẹ lên bàn, Vân Kiều không vội không hoảng bắt đầu phản công: “Anh ta đã làm chuyện vi phạm pháp luật, không phải tôi có lỗi với anh ta.”
Lương Cảnh Ngọc khinh thường: “Vậy cô đến làm gì?”
“Nếu hôm nay tôi không tới, cô vĩnh viễn sẽ có cái gai trong lòng, ngoại trừ Văn Cảnh Tu, trước kia tôi và cô không có quá nhiều chuyện vướng mắc. Cô thích ai, tội nghiệp ai là chuyện của cô, đừng kéo tôi vào, cô cũng đừng nhớ mãi không quên tôi.”
“Không biết Văn Cảnh Tu đã kể cô chưa, dạo trước hôn ước của tôi và anh ta không phải chỉ trên danh nghĩa, mà là mối quan hệ người yêu thực sự.” Vân Kiều giơ điện thoại lên, mở bức ảnh chụp rõ nét: “Nếu cô nói thêm một lần nữa, tôi sẽ không ngại công bố chuyện của cô và Văn Cảnh Tu trước kia ra ngoài đâu.”
Lương Cảnh Ngọc mở to mắt: “Ý cô là gì?”
“Tôi có file ghi âm, có hình ảnh, chỉ cần tôi đăng lên, bất cứ lúc nào cô cũng có thể thân bại danh liệt.” Không phải hôn ước giả dối, họ là cặp đôi thật sự, Lương Cảnh Ngọc trở thành kẻ thứ ba.
Lương Cảnh Ngọc biến sắc.
Cô ta cũng xem như nhân vật của công chúng, chỉ cần gợi lên ít sóng gió thì có thể bị người người phỉ nhổ.
Tay đặt trên đầu gối dần siết lại, Lương Cảnh Ngọc lên tiếng dò hỏi: “Cô không thèm để ý đến Văn Cảnh Tu ư? Nếu cô đã nắm chứng cứ, tại sao lúc trước không lấy ra!”
Vân Kiều chỉ đáp: “Không thích hợp.”
Trong tình hình bấy giờ mà lộ ra tin tức, ngoại trừ làm hai người kia xấu mặt, cũng không có điểm gì tốt với cô. Nhà họ Vân lung lay sắp đổ, cô không chống đỡ được, nhưng cũng không muốn trở thành người đẩy nhà họ Vân vào bước đường cùng.
Lương Cảnh Ngọc hoảng sợ.
Trong mắt mọi người, Vân Kiều là người yếu đuối, dễ bị bắt nạt, nhưng trong tình trạng đau khổ, cô vẫn không ngừng thu thập bằng chứng. Cứ ngỡ cô bé mong manh, nhu nhược, không ngờ lại mưu tính sâu xa đến vậy.
“Tôi thật sự hoài nghi cô có lương tâm không đấy.” Mới cách một năm, nhưng không hề lưu luyến quá khứ.
Vân Kiều khẽ cắn môi, nhếch miệng: “Lý trí một chút không tốt sao?”
Ai đối xử tốt với cô, cô sẽ đền đáp, đối phương lừa gạt làm cô tổn thương, chẳng lẽ còn muốn cô lấy ơn báo oán?
Trong lòng biết cả hai không thể đạt được thỏa thuận, cuối cùng chủ đề này có thể kết thúc rồi, Vân Kiều đứng lên.
“Ha ha ha.” Lương Cảnh Ngọc đột nhiên không màng hình tượng cười phá lên: “Tiếc cho Văn Cảnh Tu quá, loại người như cô, chỉ sợ anh ta ngã trước mặt cô, cô cũng không thèm liếc nhìn lần nào.”
Cô dừng bước tầm hai giây rồi đi tiếp, để Lương Cảnh Ngọc cứ ảo tưởng.
Quen biết nhiều năm, nếu nói trong lòng không hề dao động là giả, nhưng họ không còn yêu đương say đắm nữa rồi.
Cô không hiểu sao Lương Cảnh Ngọc cứ cố chấp với Văn Cảnh Tu, là tình yêu đích thực à? Hay là nỗi tiếc nuối và không cam lòng thời học sinh?
Vân Kiều không hiểu, cũng không muốn hiểu.
Cô không rộng lượng để thể hiện thái độ khó quên và tha thiết với kẻ lừa đảo. Nếu Văn Cảnh Tu không giấu giếm, thẳng thắn nói với cô rằng anh ta thích sự nghiệp hơn, cô sẽ chia tay trong hòa bình, thậm chí khi gặp mặt cũng có thể chào hỏi như một người bạn cũ.
Nhưng thực tế không có nếu như.
Đáng tiếc thay, người anh tươi cười năm đó toàn nói dối, giờ đã trở thành người lạ.
Vân Kiều không hề chạm vào trà chiều, rời khỏi phòng riêng lập tức xuống lầu, còn có người đang đợi cô ở bãi đậu xe. Vân Kiều mở cửa xe, người đàn ông đang uể oải ngồi trên ghế lái ngồi dậy theo phản xạ, dừng mắt trên mặt cô.
“Mười lăm phút.” Thẩm Trạm đếm từng phút từng giây kể từ khi cô rời đi.
“Không trách em được, là cô ta tới muộn.” Vân Kiều khom lưng lên xe.
Thẩm Trạm đặt một tay lên vô lăng, quay đầu quan sát: “Sao em không vui?”
“Họ nói em nhẫn tâm.” Dường như mọi việc cô làm đều vô tình, lạnh lùng nhưng cô cũng đã trả giá cho tấm chân tình của mình, không thể có được một cái kết êm đẹp.
“Quan tâm những người không liên quan đó làm gì.” Thẩm Trạm cúi người thắt dây an toàn cho cô, thuận tay xoa đầu cô: “Đưa em đến một nơi.”
“Đi đâu?”
Trước khi tới nơi, Thẩm Trạm không chịu tiết lộ, Vân Kiều đi theo anh mới biết đó là một xưởng chế tạo trang sức riêng.
Thẩm Trạm cung cấp thông tin cá nhân của cô, nhân viên kiểm tra rồi đưa cho anh một hộp hình vuông, trong lòng Vân Kiều đã có phán đoán. Hai người về xe, Thẩm Trạm lập tức đặt chiếc hộp vào tay cô: “Mở ra xem đi.”
Vân Kiều làm theo lời anh, chiếc vòng tay vàng trong hộp tỏa sáng trước mắt cô. Khi cầm lên xem, cô càng kinh ngạc hơn: “Vòng tay của em!”
Nhìn kỹ, vòng tay này mới tinh sáng choang, độ mới khác hẳn trước đây.
Không hề nghi ngờ, Thẩm Trạm đã tạo một chiếc vòng tay cá Koi giống như đúc cái cũ cho cô, Vân Kiều vừa hạnh phúc vừa tiếc nuối.
“Biểu cảm của em là sao? Không thích?”
“Không phải, em thích lắm.” Như muốn chứng tỏ tính chân thật của lời này, Vân Kiều gấp gáp đeo nó lên, mạnh mẽ cam đoan: “Lần này em nhất định sẽ bảo vệ nó thật kỹ!”
“Làm mất vòng tay cũng không sao.” Thẩm Trạm vừa nhìn đã hiểu rõ tâm tư của cô, nâng tay cô lên, anh cúi đầu hôn: “Vân Tiểu Kiều, anh mới là cá Koi của em.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]