“Vân Kiều, em là con gái đó!” Thẩm Trạm đè đầu cô xuống, né tránh khuôn mặt quen thuộc kia, và cả ánh mắt ngây thơ không thuộc về cô.
“Nhưng Kiều Kiều sợ, ba mẹ sẽ ngủ chung với Kiều Kiều.” Cô nhớ rõ mỗi lần sét đánh khiến cô sợ hãi, ba mẹ sẽ bế cô lên giường đắp chăn cho cô. Cô nằm ở giữa có thể một trái một phải nắm tay ba mẹ, tiếng sấm lớn hơn nữa cô cũng không sợ.
“Anh ơi, em ngủ với anh được không? Kiều Kiều ngoan lắm, sẽ không quấy rầy anh đâu.” Bây giờ ba mẹ không có ở đây, chỉ mỗi anh trai mới có thể bảo vệ cô.
Kiều Kiều sáu tuổi tựa như đang chuyển toàn bộ mọi dựa dẫm và khát vọng với ba mẹ lên người anh. Vì thiếu cảm giác an toàn, nên cô tự tạo ra một thế giới giả dối, anh không thể bắt ép cô thay đổi nhận thức của mình được.
Được rồi.
Cô là “bệnh nhân” mà, một người đàn ông trưởng thành như anh không nên so đo với trẻ con.
“Ngủ ngủ ngủ.” Thẩm Trạm không chịu nổi ánh mắt của cô, bèn lấy một chiếc chăn bông gấp lại ngăn cách ở giữa, phân chia ranh giới.
“Em, ngủ bên này, không được lộn xộn, không được vượt qua ranh giới.” Anh chỉ vào một nửa khoảng trống bên phải giường lớn, tạm thời cho Kiều Kiều mượn.
Được phép ngủ chung, Kiều Kiều thật sự ngoan ngoãn nằm trên giường như mình đã cam đoan, nói không lộn xộn thì sẽ không lộn xộn.
Thẩm Trạm vô thức sờ vào công tắc đèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-len-ngoi/3585904/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.